Liễu Truyền Thần là cường giả Thiên Cực cảnh, lại là trưởng lão Ngân bào của Vũ Thị Học Cung, ở Thiên Ma Vũ Thành có được phủ đệ riêng của mình.
Phủ đệ của Liễu Truyền Thần giống như một lâu đài, chiếm diện tích 200 mẫu, mời chào 800 binh tướng, hơn 200 người hầu và thị nữ.
Chỉ có võ giả Thiên Cực cảnh, mới có đãi ngộ như vậy.
Đối với cường giả Thiên Cực cảnh mà nói, chỉ cần thả ra một câu, lập tức sẽ có rất nhiều võ giả chạy đến làm binh tướng và người hầu.
Binh tướng của một võ giả Thiên Cực cảnh, mặc dù tiến vào võ đạo giới, cũng có địa vị rất cao, không người nào dám đơn giản đắc tội bọn hắn.
Hơn nữa, đóng ở phủ đệ của Thiên Cực cảnh, nói không chừng còn có cơ hội lấy được vũ kỹ và công pháp cao cấp, thậm chí được võ giả Thiên Cực cảnh chỉ điểm.
Thiên Ma Vũ Thành vị trí đặc thù, cho nên Liễu Truyền Thần mi chỉ mời chào 800 binh tướng.
Ở Vân Vũ Quận Quốc, một ít võ giả Thiên Cực cảnh có thể tự mình thành lập một thành trì, mời chào hơn vạn binh tướng, trở thành một phương bá chủ.
- Nếu ta trở thành võ giả Thiên Cực cảnh, ta cũng sẽ kiến tạo một thành trì, chiêu 3000 binh sĩ, hậu cung 800 mỹ nhân. Tỉnh cầm kiếm giết người, say ngủ trên ngực mỹ nhân, mới xem như anh hùng chính thức.
Trương Thiếu Sơ ý chí chiến đấu sục sôi nói.
Liễu Thừa Phong cười nói:
- Thiên Cực cảnh được xưng cực hạn võ đạo, từng võ giả Thiên Cực cảnh đều là Thần Thoại võ đạo, muốn đạt tới Thiên Cực cảnh nói dễ vậy sao? Dù dùng thiên phú của ta, cũng chỉ có hai thành cơ hội, có thể đạt tới Thiên Cực cảnh.
Trương Thiếu Sơ giống như bị tạc một chậu nước lạnh, khóc tang nói:
- Như vậy ta chẳng phải càng không có hi vọng sao?
Khổng Tuyên đứng ở sau lưng Trương Nhược Trần, cũng lộ ra thần sắc ước mơ, đôi mắt dễ thương sóng gợn lăn tăn, trong nội tâm thầm nghĩ:
- Võ giả Thiên Cực cảnh là đại nhân vật đỉnh phong của võ đạo giới, ta có hi vọng sao?
Nàng biết mình là một chút hi vọng cũng không có, dùng tốc độ tu luyện của nàng, có thể đạt tới Địa Cực cảnh, cũng đã rất không tồi.
Liễu Truyền Thần nghe nói Trương Nhược Trần đến, lập tức tự mình đi ra nghênh đón, phía sau theo một đoàn người hầu.
Liễu Truyền Thần vui cười cởi mở, ở rất xa nói:
- Cửu vương tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Những người hầu kia đều dùng ánh mắt tò mò nhìn Trương Nhược Trần, cực kỳ khó hiểu, chủ nhân của mình là Thần Thoại võ đạo cao cao tại thượng, sao sẽ đích thân đi ra nghênh đón một thiếu niên?
Liễu Thừa Phong lập tức đến bên tai Liễu Truyền Thần nói một câu.
Nghe Liễu Thừa Phong nói, Liễu Truyền Thần khẽ gật đầu nói:
- Cửu vương tử điện hạ cứ việc ở quý phủ của Liễu mỗ, trong Thiên Ma Vũ Thành, còn không có mấy người dám đến nơi này giương oai.
- Đa tạ Liễu tiền bối.
Trương Nhược Trần nói.
Liễu Truyền Thần nói:
- Cám ơn cái gì chứ? Ngươi là thiên tài trọng điểm bồi dưỡng của Vũ Thị Học Cung, ta là Ngân bào trưởng lão của Vũ Thị Học Cung, nếu ai dám động ngươi, ta tự nhiên phải bảo hộ ngươi chu toàn. Muốn nói cảm ơn, là ta cảm ơn ngươi a. Trước đó nếu không có ngươi và Tứ vương tử xuất thủ cứu giúp, chỉ sợ Liễu mỗ đã chết ở trong tay Bái Nguyệt Ma Giáo. Đêm nay, lão phu thiết yến tẩy trần cho các ngươi. Các ngươi muốn ở bao lâu cũng được, có cái gì cần, cứ việc nói cho lão phu.
Sở dĩ Liễu Truyền Thần khách khí với Trương Nhược Trần như vậy, không chỉ bởi vì Trương Nhược Trần đã cứu tánh mạng của hắn, còn ở chỗ Trương Nhược Trần biểu hiện ra thiên phú, làm cho Liễu Truyền Thần cảm thấy, thành tựu tương lai của đối phương nhất định trên mình.
Nói không chừng tương lai, hắn còn phải nhờ cậy Trương Nhược Trần.
Tiệc tối qua đi, Liễu Thừa Phong ở phía trước dẫn đường, đưa Trương Nhược Trần, Tử Thiến, Khổng Tuyên, Trương Thiếu Sơ đến chỗ ở.
Vào đêm, Trương Nhược Trần và Tử Thiến ngồi ở trong sân.
- Tử sư muội, lần này liên lụy ngươi rồi, chỉ sợ nhất thời bán hội, ngươi cũng không thể trở về Tây viện.
Trương Nhược Trần có chút áy náy nói.
Tử Thiến ôm kiếm mà đứng, nhìn Trương Nhược Trần nói:
- Đã như vầy, vậy ngươi có bồi thường không?
Trương Nhược Trần có chút kinh ngạc nói:
- Bồi thường?
Tử Thiến rất nghiêm túc nhẹ gật đầu nói:
- Bởi vì ngươi, để ta bị Lâm Thần Dụ và Tuân Quy Hải ghi hận, ngươi cũng nên cho ta một ít bồi thường chứ.
- Vậy ngươi muốn bồi thường gì?
Trương Nhược Trần cười nói.
Tử Thiến như sớm có chuẩn bị nói:
- Ta muốn học loại vũ kỹ thân pháp Ngự Phong Phi Long Ảnh kia. Nếu ta học được loại vũ kỹ thân pháp ấy, dù có người muốn giết ta, ta cũng có tiền vốn bảo vệ tánh mạng, không biết ngươi có bỏ được hay không?
- Ta nhìn ngươi là muốn học vũ kỹ thân pháp kia, để sau này giết người càng thêm thuận tiện đi.
Trương Nhược Trần nghiêm nghị nói:
- Ta có thể dạy ngươi Ngự Phong Phi Long Ảnh, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, không thể sử dụng nó đi ám sát, chỉ có thể ở thời điểm người khác muốn giết ngươi, ngươi mới có thể sử dụng bảo vệ tánh mạng.
Trương Nhược Trần một mực không ủng hộ Tử Thiến tiếp tục làm sát thủ.
Trên mặt Tử Thiến lộ ra vẻ vui mừng:
- Tốt! Ta đáp ứng!
Trương Nhược Trần cũng không tàng tư, truyền thụ cho Tử Thiến Ngự Phong Phi Long Ảnh.
Về phần bộ pháp Ngự Phong Phi Long Ảnh, căn bản không cách nào dùng giấy vẽ ra, chỉ có thể ở thời gian kế tiếp chậm rãi dạy nàng.
Sau khi đưa Tử Thiến đi, Trương Nhược Trần thấy Khổng Tuyên đi về phía bên này.
Thân hình nàng hết sức nhỏ, bộ dạng ôn nhu, da như nõn nà, trên lưng mọc một đôi cánh chim bảy màu, tay bưng một cái khay, trong khay là một bình trà và hai chén trà.
Khổng Tuyên đặt khay ở trên bàn, duỗi ra ngón tay ngọc, đặt chén trà tới trước mặt Trương Nhược Trần, rót đầy một ly.
Trương Nhược Trần không có uống trà, ánh mắt nhìn Khổng Tuyên nói:
- Ngươi là Khổng Tước Bán Nhân tộc, nên biết Khổng Tước Sơn Trang chứ?
Khổng Tuyên kinh ngạc nói:
- Hồi bẩm công tử, Khổng Tước Sơn Trang là thế lực lớn nhất của Khổng Tước Bán Nhân tộc, ở thời đại Cận Cổ, vẫn luôn là kẻ thống trị Khổng Tước Bán Nhân tộc. Chỉ có điều năm trăm năm trước, nữ hoàng đăng cơ, thành lập Trung Ương Đế Quốc. Khổng Tước Sơn Trang không phục nữ hoàng thống trị, bị Trung Ương Đế Quốc chèn ép, cuối cùng đi về hướng hủy diệt.
- Sau khi Khổng Tước Sơn Trang hủy diệt, địa vị của Khổng Tước Bán Nhân tộc rớt xuống ngàn trượng, bị thế lực Nhân loại công kích. Bọn hắn chuyên môn bắt nữ tử của Khổng Tước Bán Nhân tộc làm nô bộc, giá cao bán ra, thành đồ chơi trên giường của cường giả Nhân loại.
Nói đến chỗ này, Khổng Tuyên có chút bi thương.
Chính nàng không phải một cái trong những người bất hạnh kia sao?
Nữ tử của Khổng Tước Bán Nhân tộc đều cực kỳ xinh đẹp, tự nhiên trở thành đối tượng săn bắt của võ giả, chỉ cần bắt được một cái, trên cơ bản đều có thể bán đi mấy vạn lượng bạc.
Loại mỹ nữ như Khổng Tuyên, càng có thể bán được một trăm vạn lượng bạc trở lên.
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng thở dài, tám trăm năm trước, có 300 Bán Nhân tộc ở dưới trướng Minh Đế, trong đó có Khổng Tước Bán Nhân tộc.
Một vị biểu muội của Trương Nhược Trần, là cháu gái của Khổng Tước Sơn Trang trang chủ, khi còn bé, nàng, Trương Nhược Trần, Trì Dao công chúa quan hệ vô cùng tốt.
Cũng không biết hiện tại nàng còn sống không?
Nếu nàng còn sống, cũng đã hơn tám trăm tuổi rồi.
- Thật không ngờ Trì Dao Nữ Hoàng tâm ngoan thủ lạt như vậy, ngay cả Khổng Tước Sơn Trang cũng bị nàng tiêu diệt.
Trương Nhược Trần mím chặt môi, ngón tay nhẹ nhàng đánh mặt bàn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì?
Sau nửa ngày, Trương Nhược Trần mới ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn Khổng Tuyên hỏi:
- Ngươi mở ra Thần Võ ấn ký mấy phẩm?
- Thần Võ ấn ký tứ phẩm.
Khổng Tuyên nói.
Trương Nhược Trần nói:
- Phẩm cấp Thần Võ ấn ký chỉ có thể coi là trung đẳng. Đương nhiên, phẩm cấp Thần Võ ấn ký cũng không thể tuyệt đối đại biểu tiềm lực của một võ giả. Ở trong lịch sử, một ít võ giả chỉ mở ra Thần Võ ấn ký nhất phẩm, cũng có người tu luyện thành Thánh.
Sau đó Trương Nhược Trần lại hỏi:
- Ngươi tu luyện công pháp gì?
- Hồi bẩm công tử, nô tài tu luyện công pháp Nhân cấp trung phẩm, Huyền Phong Thính Đào Công. Hiện tại đã mở ra chín kinh mạch.
Khổng Tuyên nói.
Trương Nhược Trần lắc đầu nói:
- Hoàng Cực cảnh tiểu cực mới mở ra chín kinh mạch, đối với ngươi sau này ảnh hưởng quá lớn. Ta có thể truyền cho ngươi một loại công pháp tuyệt đỉnh của Khổng Tước Bán Nhân tộc, nhưng ngươi phải thề, không truyền công pháp này cho bất luận kẻ nào, càng không thể nói cho người khác biết. Ngươi có bằng lòng thề hay không?