- Hắn... lực lượng của hắn... Sao lại mạnh như vậy?
Lâm Ninh San cắn chặt môi, nhìn chằm chằm về phía Trương Nhược Trần.
Kết quả như vậy khiến cho nàng không thể chấp nhận được.
Lâm Phụng Tiên cũng kinh sợ, sau đó nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần đang đứng trong võ trường, cả người như bị hóa đá.
Một võ giả trẻ tuổi bình thường chỉ có thể nhìn ra lực lượng khủng khiếp của Trương Nhược Trần, nhưng trong lòng những võ giả có tu vi thâm hậu thì lại vô cùng kinh sợ.
Đầu tiên, lúc một chân của Trương Nhược Trần giẫm lên mặt đất thì đã có thể khiến cho tảng đá nặng cả nghìn cân rời khỏi mặt đất hơn một mét. Đây không phải do chấn động gây nên, mà là chân khí trong cơ thể hắn đã truyền vào trong đất, chân khí biến thành từng làn sóng cuộn trào xung kích đến phần đáy của tảng đá.
Dưới sự cuộn trào tầng tầng lớp lớp của chân khí thì tảng đá kia đã bay lên trên không trung.
Chuyện này thì cho dù là võ giả Hoàng Cực cảnh đại viên mãn cũng không thể làm được.
Hắn có năng lực khống chế chân khí cực kỳ tuyệt diệu, tinh tế tỉ mỉ, khiến cho rất nhiều cường giả võ đạo lâu năm ở đây cũng phải cảm thấy kinh ngạc, có chút tự ti.
Tiếp theo, tảng đá nặng cả nghìn cân bay lên không trung tầm năm mét lại rơi xuống, lực xung kích kia vô cùng đáng sợ, vốn không phải võ giả Hoàng Cực cảnh có thể tiếp nhận được.
Nhưng Trương Nhược Trần chỉ sử dụng chân khí hóa thành từng tầng từng tầng sóng cuồn cuộn, đánh đến phần đáy của tảng đá, làm mất đi lực xung kích khi tảng đá rơi xuống.
Cũng chính vì thế nên hắn mới có thể tiếp nhận tảng đá rơi xuống chắc chắn như vậy.
Bản lĩnh như vậy chỉ có cường giả võ đạo chân chính, thị lực cực tốt mới có thể nhìn ra được. Cũng chính vì nhìn ra manh mối trong đó, nên đám cường giả võ đạo ở đây mới kinh ngạc, tất cả bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Khả năng khống chế chân khí của Cửu vương tử còn tuyệt diệu hơn võ giả Huyền Cực cảnh rất nhiều.
Một kỳ tài võ học mới xuất hiện rồi!
Trương Nhược Trần đi ra ngoài võ trường, lúc đi qua Lâm Ninh San, ánh mắt Lâm Ninh San sắc lạnh nhìn chằm chằm vào hắn nói:
- Khả năng che giấu của ngươi quả thật rất thâm hậu! Ngươi đang cố ý làm ta bẽ mặt đúng không? Ta nói cho ngươi biết, lực lượng của con người có thể thông qua tiếp nhận thiên tài địa bảo, nhanh chóng đạt đến tốc độ không ai tưởng tượng nổi…
- Nhưng nếu như thực sự chiến đấu thì không phải kẻ mạnh sẽ thắng đâu, cuộc khảo hạch cuối năm mới vừa bắt đầu, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi thấy được khoảng cách chênh lệch thực sự giữa chúng ta!
Lâm Ninh San vốn không nhìn ra cách vận dụng chân khí tuyệt duyệu của Trương Nhược Trần, cho nên mới nghĩ Trương Nhược Trần vận khí tốt, tiếp nhận các loại thiên tài địa bảo nên bây giờ mới có lực lượng lớn như vậy.
Trên thực tế thì có một số người bình thường ăn nhầm kỳ hoa dị quả, quả thực có khả năng bỗng nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Nghe được những lời Lâm Ninh San nói, Trương Nhược Trần chỉ khẽ lắc đầu, không thèm để ý đến nàng rồi đi thẳng đến chỗ Lâm phi.
- Mẫu thân, con làm được rồi!
Trương Nhược Trần nói.
Lâm phi đứng sững sờ trong đám phi tần, khóe mắt hơi ướt, có chút run rẩy nói:
- Trần nhi, đây thực sự là Trần nhi của ta sao?
Lâm phi ôm chặt lấy Trương Nhược Trần vào lòng rồi gào khóc thảm thiết.
Bà đã đợi ngày này lâu lắm rồi!
Vốn dĩ cho rằng sẽ không bao giờ có thể đợi được ngày này, nhưng không ngờ Trương Nhược Trần lại làm được, hắn đã trở thành một võ giả chân chính, khiến cho tất cả mọi người phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác, khiến cho tất cả mọi người không thể cười nhạo hắn được nữa.
Thứ bà mong muốn thực sự rất đơn giản, đó chỉ là mong muốn có một sự đối đãi công bằng mà thôi.
Cung nữ, thái giám đứng bên cạnh đám phi tần kia sau khi nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ:
- Sau này, nhất định không được đắc tội Lâm phi nương nương!
…
- Được lắm!
Vân Vũ quận vương bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần, phấn khích nói:
- Cửu nhi có tài nhưng thành đạt muộn, bổn vương vô cùng vui vẻ, cho dù kết quả của khảo hạch cuối năm này như thế nào thì vương tộc cũng sẽ mở tiệc ăn mừng ba ngày. Cửu nhi, còn không mau lại đây cho bổn vương nhìn kỹ?
- Trần nhi, mau, mau đến bái kiến phụ vương con đi!
Lâm phi lau khô nước mắt rồi lập tức kéo Trương Nhược Trần đi qua chỗ Vân Vũ quận vương.
- Bái kiến đại vương!
Lâm phi và Trương Nhược Trần cùng nhau chắp tay hành lễ.
Vân Vũ quận vương nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần nói:
- Tu vi của con đạt đến Hoàng Cực cảnh tiểu cực rồi?
Vừa nãy Trương Nhược Trần thể hiện ra lực lượng đương nhiên không thể qua mắt được Vân Vũ quận vương.
Trương Nhược Trần nói:
- Vâng!
- Trong vòng ba tháng đã đạt đến Hoàng Cực cảnh tiểu cực, đây tuyệt đối là việc mà người thường không thể làm được. Cửu nhi, thời gian gần đây, rốt cuộc con đã gặp được chuyện gì vậy?
Vân Vũ quận vương hỏi.
Trương Nhược Trần nói rất đúng mực:
- Hồi bẩm đại vương, quả thực gần đây con đã gặp được một chút kỳ ngộ, nhưng đó là bí mật của con, con không muốn nói ra ngoài!