Ở chỗ sâu trong Thiên Ma Lĩnh, mặt ngoài đại địa hoang vu, lộ ra khe hở cực lớn, dài đến mấy ngàn thước. Trong đáy vực, quanh năm có kịch độc chướng khí tuôn ra, làm ngàn dặm địa vực xung quanh biến thành tử địa.
Nơi này là cửa vào Xích Không Bí Phủ.
Đám người Trương Nhược Trần vừa mới chạy ra lòng đất, còn chưa kịp báo cáo tình huống cho bốn vị phó viện chủ.
Bỗng dưng, một tiếng thét dài từ trong lòng đất truyền ra.
Một nam tử toàn thân bị điện quang bao phủ, từ trong thâm uyên lao ra, nhảy lên cao mấy chục thước.
Nam tử bị điện quang bao phủ kia, đúng là Hàn Tam Phú.
Hắn mở ra Lôi Điện Thần Võ ấn ký, trong chân khí ẩn chứa Lôi Điện Chi Lực. Cho nên toàn lực vận chuyển chân khí, có thể kích phát ra lực lượng Lôi Điện.
Hàn Tam Phú đã từng là Tổng đà chủ của Bái Nguyệt Ma Giáo ở Cảnh Nguyệt Quận Quốc, thống lĩnh toàn bộ giáo chúng ở quận quốc, có thể nói uy phong bát diện. Nhưng bây giờ hắn lại có vẻ cực kỳ chật vật, trên người chí ít có năm vết thương, bị thương rất nặng.
Trên mặt hắn lộ ra thần sắc kinh hoảng, sau khi chạy ra thâm uyên, liền nhanh chóng bỏ chạy về phía đông.
- Hàn Tam Phú, ngươi còn muốn chạy trốn ra Xích Không Bí Phủ?
Đông viện phó viện chủ xếp bằng ở phía đông thâm uyên, mặc trường bào Ngân sắc, trông thấy Hàn Tam Phú xông lại, trên mặt lộ ra cười lạnh, bỗng nhiên đứng dậy, một chưởng đánh về phía Hàn Tam Phú.
Tuy Hàn Tam Phú cường đại, thế nhưng dù sao chỉ là Địa Cực cảnh đại viên mãn, Đông viện phó viện chủ là Thiên Cực cảnh, rất nhanh đã chặn được hắn.
Ba vị phó viện chủ khác đang chuẩn bị ra tay, liên thủ trấn áp Hàn Tam Phú, lòng đất lại truyền đến tiếng thét dài càng thêm chói tai, mặt đất chấn động.
Từng sợi huyết khí ửng đỏ, từ trong lòng đất dâng lên, hóa thành huyết vân.
Trong huyết vân đứng một bóng người thon dài, tản mát ra lực lượng chấn động kinh khủng.
Nhìn kỹ lại, trong huyết vân đứng một nữ tử xinh đẹp toàn thân máu chảy đầm đìa, da thịt óng ánh sáng long lanh, giống như bạch ngọc tạo thành.
Chứng kiến nữ tử xinh đẹp từ trong lòng đất lao ra, ba vị phó viện chủ đều nao nao.
Bắc viện phó viện chủ nhận ra dung mạo của cô gái kia nói:
- Lục Hàm, là ngươi sao?
Nữ tử xinh đẹp không có trả lời Bắc viện phó viện chủ, mà hóa thành tia máu vọt về phía Bắc viện phó viện chủ, trong miệng phát ra tiếng cười chói tai:
- Huyết khí thật nồng đậm, hương vị nhất định rất ngon!
- Cảnh Hồng phó viện chủ coi chừng, nàng bị Bán Thánh chi quang chiếm thân thể, đã biến thành tà vật chỉ biết hút máu.
Tây viện phó viện chủ, Nam viện phó viện chủ đồng thời đánh ra vũ kỹ, công kích nữ tử tóc đỏ.
Võ giả Thiên Cực cảnh chiến đấu, lực phá hoại kinh người, dù chỉ là một đạo kiếm khí bay ra, cũng đủ để giết chết Địa Cực cảnh.
Đám người Trương Nhược Trần vội vàng lui về phía sau, trốn đến xa xa.
Cũng không lâu lắm, chiến đấu chấm dứt.
Hàn Tam Phú bị Đông viện phó viện chủ bắt, lần nữa giam giữ vào Xích Không Bí Phủ.
Lục Hàm lại đào tẩu, ba vị phó viện chủ liên thủ cũng không ngăn được nàng.
Trên người nàng có Bán Thánh chi quang hộ thể, ba vị phó viện chủ công kích, hoàn toàn thương không đến nàng.
Lục Hàm đã đạt tới Thiên Cực cảnh, tốc độ nhanh kinh người, hóa thành huyết quang vọt vào Thiên Ma Lĩnh.
Tây viện phó viện chủ và Bắc viện phó viện chủ lập tức đuổi theo, Đông viện phó viện chủ thì chạy về Vũ Thị Học Cung điều động cao thủ, chuẩn bị liên thủ đối phó Lục Hàm.
Cuối cùng chỉ còn Nam viện phó viện chủ lưu lại, tiến vào Xích Không Bí Phủ, trấn áp toàn bộ tù nhân trốn ra.
Học viên trong Xích Không Bí Phủ lục tục phản hồi, thời điểm tiến vào là bốn mươi người, nhưng còn sống đi ra chỉ có 24 người, tử thương gần nửa.
Trong đó có một ít người là bị Man Thú giết chết, còn có một chút là chết ở trong tranh đoạt bảo vật.
Những nội gián thả tù nhân Hắc Thị ra cũng bị bắt, lại là đệ tử bài danh thứ hai của Bắc viện… Vương Khôn, ở trên Huyền Bảng bài danh thứ 99, là một thiên kiêu hết sức lợi hại.
Nam viện phó viện chủ tự mình tru sát Vương Khôn, cắt lấy đầu lâu, ném thi thể vào thâm uyên.
Vũ Thị Học Cung đối phó nội gián, là tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay, một khi phát hiện, giết chết bất luận tội.
Mười đệ tử Tây viện, tổng cộng có bảy người còn sống, theo thứ tự là Lạc Thủy Hàn, Hoàng Yên Trần, Đoan Mộc Tinh Linh, Đà Mộc Tử, Trương Nhược Trần, Tư Không Thuật, Tử Thiến.
Khảo hạch thăm dò di tích trung cấp cứ như vậy chấm dứt, tu vi mỗi người đều tăng nhiều, đã nhận được rất nhiều tài nguyên tu luyện trân quý.
Chỉ cần luyện hóa những tài nguyên tu luyện này, tu vi võ đạo nhất định sẽ tăng mạnh, dù tiến vào nội cung, bọn hắn cũng có thể nhanh chóng trở thành cao thủ.
Huống chi bọn hắn đều là thiên tài, đã thông qua khảo hạch thăm dò di tích trung cấp, sau này nhất định sẽ đạt được Vũ Thị Học Cung trọng điểm tài bồi.
Ở dưới Nam viện phó viện chủ hộ tống, đám người Trương Nhược Trần về tới Tây viện.
Lạc Thủy Hàn, Hoàng Yên Trần, Đoan Mộc Tinh Linh, Đà Mộc Tử, Tư Không Thuật toàn bộ đột phá đến Địa Cực cảnh, trở thành đệ tử nội cung. Bọn hắn ở Tây viện ba ngày, liền thu được chỉ lệnh, đi ra Tây viện, chính thức bước vào nội cung học phủ.
Toàn bộ Long Vũ Điện, chỉ còn lại một mình Trương Nhược Trần.
Long Vũ Điện lộ ra có chút thanh tĩnh, đã không còn nghe được tiếng cười của Đoan Mộc Tinh Linh, cũng không cần lo lắng Hoàng Yên Trần đến đập nhà.
Trương Nhược Trần bắt đầu bế quan tu luyện, chuẩn bị luyện hóa cơ duyên ở trong Xích Không Bí Phủ, tăng lên tu vi của mình.
Xếp bằng ở trong Thời Không Tinh Thạch, Trương Nhược Trần lấy ra một hộp ngọc, đặt ở trước người.
Mở hộp ngọc ra, trong hộp tản mát thánh lực và dược khí nồng đậm.
Sáu mươi tám cây Tam Diệp Thánh Khí Thảo, mỗi một cây đều ẩn chứa dược tính cường đại, đối với Huyền Cực cảnh sơ kỳ mà nói, dù chỉ luyện hóa một cây, cũng có thể đột phá một cảnh giới.
Trương Nhược Trần cũng không có vội vã luyện hóa Tam Diệp Thánh Khí Thảo, mà mỗi ngày luyện hóa một cây, thời gian khác toàn bộ dùng để tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Chưởng.
Hắn không chỉ muốn luyện hóa Tam Diệp Thánh Khí Thảo, còn muốn hoàn toàn hấp thu dược lực của Tam Diệp Thánh Khí Thảo, chuyển hóa thành lực lượng của mình.
Nửa tháng sau, Trương Nhược Trần đã luyện hóa được 15 cây Tam Diệp Thánh Khí Thảo, tu vi tăng lên, chân khí trong Khí Hồ đạt tới sáu thành dung lượng, so với nửa tháng trước đã tăng lên gấp đôi.
Tu vi tăng lên vẫn chỉ là phụ.
Càng thêm trọng yếu là... thể chất của Trương Nhược Trần tăng lên.
Hiện tại Trương Nhược Trần bộc phát tốc độ nhanh nhất, đạt tới mỗi giây 77 mét. Ở trên tốc độ, hắn đã vượt xa Huyền Bảng đệ nhất.
Nhưng mục tiêu của Trương Nhược Trần không phải Huyền Bảng đệ nhất, mà là Huyền Cực cảnh vô thượng cực cảnh.
Tốc độ đạt tới mỗi giây 81 mét, mới là tiêu chí của Huyền Cực cảnh vô thượng cực cảnh.
Trương Nhược Trần nhìn như cách Huyền Cực cảnh vô thượng cực cảnh đã không xa, trên thực tế lại cực lớn, thậm chí có khả năng vĩnh viễn không đạt tới Huyền Cực cảnh vô thượng cực cảnh.
- Dựa theo tốc độ tiến bộ hiện tại của ta, thời điểm tu luyện tới Huyền Cực cảnh đại viên mãn đỉnh phong, tốc độ chỉ có thể đạt tới mỗi giây 79 mét, căn bản không có khả năng đạt tới Huyền Cực cảnh vô thượng cực cảnh.
Trong tay Trương Nhược Trần cầm một quyển sách cổ.
Thời đại Cận Cổ, ở Huyền Cực cảnh, thiên tài tu luyện tốc độ tới mỗi giây 75 mét trở lên, toàn bộ đều bị ghi chép ở trong này.
Thời đại Cận Cổ, chỉ chính là gian đoạn một vạn năm trước.
Thời đại Cận Cổ, ở Côn Luân giới không có người đạt tới Huyền Cực cảnh vô thượng cực cảnh. Có chín vị thiên tài ở Huyền Cực cảnh, tu luyện tốc độ tới mỗi giây 80 mét; bảy mươi tám thiên tài ở Huyền Cực cảnh tu luyện tốc độ tới mỗi giây 79 mét; bảy trăm sáu mươi thiên tài ở Huyền Cực cảnh tu luyện tốc độ tới mỗi giây 78 mét...
Ở trên sách ghi cực kỳ kỹ càng, tổng cộng ghi chép bảy mươi lăm vạn người, mỗi người đều đại biểu cho một truyền kỳ.
Đệ nhất thiên tài của Thiên Ma Lĩnh ba mươi sáu quận quốc… Trương Thiên Khuê, ở Huyền Cực cảnh chỉ mới đạt tới tốc độ mỗi giây 73 mét.
Có thể nói, bảy mươi lăm vạn người ở trong sách, mỗi người đều vượt xa Trương Thiên Khuê.
Nhưng nhiều thiên tài tuấn kiệt như vậy, lại không ai đạt tới Huyền Cực cảnh vô thượng cực cảnh.
Đặc biệt là chín thiên tài tốc độ tới mỗi giây 80 mét kia, càng là kinh tài tuyệt diễm, ở Huyền Cực cảnh biểu hiện còn chói mắt hơn Trương Nhược Trần hiện tại, càng làm cho người rung động. Thế nhưng ngay cả bọn hắn cũng thất bại, không một người thành công.
Trương Nhược Trần khép sách lại, thở ra một hơi thật dài:
- Thời đại Cận Cổ chỉ cách vạn năm, lại đản sinh ra nhiều anh kiệt như thế, như vậy Trung Cổ, Thượng Cổ, Viễn Cổ sẽ sinh ra càng nhiều anh kiệt, thế nhưng có thể tu luyện tới vô thượng cực cảnh lại có mấy người?
Trương Nhược Trần cảm giác muốn đạt tới Huyền Cực cảnh vô thượng cực cảnh quá gian nan, đương nhiên, một khi thành công, có thể đưa tới Chư Thần cộng minh lần thứ hai, lấy được chỗ tốt cực kỳ to lớn.
- Có lẽ Cận Cổ cũng có người đạt tới Huyền Cực cảnh vô thượng cực cảnh, chỉ là không được ghi chép ở trong sách. Côn Luân giới mênh mông như thế nào, dù thế lực khổng lồ như Vũ Thị Học Cung, cũng không có khả năng ghi chép lại tư liệu của tất cả võ giả. Ít nhất ta đạt tới Hoàng Cực cảnh vô thượng cực cảnh, Vũ Thị Học Cung cũng không có bất kỳ ghi chép.
Trương Nhược Trần dần dần tìm về tin tưởng, ánh mắt trở nên kiên định.
Người khác làm không được, không có nghĩa là hắn cũng làm không được.
- Trương Nhược Trần, Thanh Hoa phó viện chủ muốn gặp ngươi.
Thanh âm của Tiểu Hắc từ bên ngoài Thời Không Tinh Thạch truyền đến.
- Thanh Hoa phó viện chủ trở lại rồi! Nàng đuổi theo giết Lục Hàm, không biết kết quả như thế nào?
Trương Nhược Trần có chút để bụng sự tình Lục Hàm, lập tức đi ra không gian, tiến đến nghênh đón Thanh Hoa phó viện chủ.