- Một trong tứ đại mỹ nhân của Vân Vũ quận quốc, đương nhiên là nô gia đã từng nghe nói, đến thân phận tôn quý như Cửu vương tử cũng vẫn luôn theo đuổi Lâm cô nương. Thực khiến người ta phải ngưỡng mộ!
Một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi của Lâm gia cười lạnh nói:
- Cửu vương tử chỉ là tự mình đa tình mà thôi, với tư chất của hắn thì cho dù có tu luyện một trăm năm cũng không thể xứng với San nhi muội muội.
Một thiếu niên hơi lớn khác của Lâm gia cũng cười nói:
- Sau cuộc khảo hạch cuối năm, San nhi muội muội sẽ đính hôn với Thất vương tử điện hạ. Cửu vương tử chính là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, không chỉ ngu ngốc mà còn rất nực cười!
Hai thiếu niên của Lâm gia này lần lượt là Lâm Thành Vũ và Lâm Thiên Vũ.
Lâm Ninh San, Lâm Thành Vũ, Lâm Thiên Vũ chính là ba thiên tài trẻ tuổi ưu tú nhất được chọn ra để đại diện cho Lâm gia đi tham gia khảo hạch cuối năm.
Tần Nhã sờ cái cằm trắng như tuyết, giống như phát hiện ra được một bí mật gì đó không tầm thường:
- Lâm tiểu thư lại muốn đính hôn với Thất vương tử điện hạ sao? Đây quả thực là chuyện vui đáng chúc mừng, nếu như tin tức này truyền ra ngoài thì e rằng nữ nhân của cả Vương thành đều sẽ đố kị với Lâm tiểu thư!
Lâm Ninh San khẽ mím môi, trong ánh mắt lộ ra vài phần vui mừng. Dù gì thì việc có thể gả cho Thất vương tử, chắn chắn cũng là mơ ước của biết bao cô gái ở Vân Vũ quận quốc.
Bây giờ nàng đã cách giấc mơ đó rất gần rồi!
Cuộc khảo hạch cuối năm được chia làm hai phần, bao gồm thi văn và thi võ.
Thi văn vốn không được xem trọng.
Cho dù lúc thi văn giành được hạng nhất thì nhiều nhất cũng chỉ được tán thưởng vài câu, chỉ có lúc thi võ, biểu hiện phải nổi trội nhất thì mới có thể nhận được khen thưởng lớn từ vương tộc.
Thi võ bắt đầu rồi!
Vòng một thi võ: Kiểm tra khả năng.
Trong võ trường có nhiều tảng đá kích thước khác nhau, tổng cộng chia làm mười hạng cân.
Bàn đá nhỏ nhất có đường kính chỉ nửa mét nhưng nặng đến một trăm cân!
Bàn đá lớn nhất có đường kính ba mét, nặng đến một nghìn cân!
Sắp xếp theo thứ tự độ tuổi lớn bé, từ nhỏ đến lớn, lần lượt đi kiểm tra khả năng của bản thân.
Tiểu quận chúa Trương Vũ Lâm là người đầu tiên bước vào võ trường, năm nay nàng ta mới chỉ có sáu tuổi mà thôi, cao khoảng một mét, làn da trắng ngần, thông minh đáng yêu.
Xoạt!
Tiểu quận chúa đi đến bên tảng đá màu đen có đường kính chỉ nửa mét rồi dừng bước, chân khí trong cơ thể vận hành khắp các kinh mạch. Hai tay nàng giữ chặt viền của bàn đá, rõ ràng có chút vất vả nhưng cuối cùng cũng nhấc được tảng đá cả trăm cân lên.
- Bành!
Nàng ra sức ném tảng đá ra ngoài, tảng đá rơi xuống đất cách đó hơn một mét.
Tiểu quận chúa có chút thất vọng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tảng đá thứ hai.
Tảng đá thứ hai nặng đến hai trăm cân, tiểu quận chúa dùng hết sức nhưng vẫn không thể nào nhấc tảng đá kia lên được, cuối cùng cũng chỉ đành bỏ cuộc rồi lui ra ngoài.
- Tiểu quận chúa, lúc mới bốn tuổi đã mở được Thần Võ ấn ký, bây giờ lại có thể nhấc được bàn đá nặng cả trăm cân lên, quả thực là quá giỏi, sau này chắc chắn sẽ là một vị kiều nữ vô cùng tài giỏi!
Vân Vũ quận vương ngồi ở bên trên cũng khẽ gật đầu, trong số bao nhiêu đứa con gái của mình lại xuất hiện một thiên tài, nên đương nhiên trong lòng ông cũng rất vui mừng rồi.
Tiếp sau đó là Thập quận chúa và Thập Nhất quận chúa cũng kiểm tra khả năng, độ tuổi của các nàng lần lượt là mười bốn tuổi và mười tuổi.
Tu vi của Thập quận chúa đạt đến Hoàng Cực cảnh trung kỳ nên có thể nâng được bàn đá nặng hai trăm cân rồi ném ra xa bảy mét. Đáng tiếc là nàng lại không thể nhấc nổi bàn đá nặng ba trăm cân, cuối cùng cũng đành bỏ cuộc!
Thập Nhất quận chúa cũng như vậy, cũng đạt đến Hoàng Cực cảnh trung kỳ, cũng nhấc được tảng đá nặng hai trăm cân rồi ném ra xa sáu mét.
Nhưng suy nghĩ cho cùng thì tuổi của Thập Nhất quận chúa nhỏ hơn Thập quận chúa những bốn tuổi, cho nên tổng hợp lại thì thấy biểu hiện của Thập Nhất quận chúa vẫn ưu tú hơn.
Tuổi của ba vị quận chúa trên đều dưới mười bốn tuổi, hơn nữa lại đều là con gái, về sức lực yếu hơn con trai, cho nên nhiều nhất chỉ có thể nhấc được tảng đá nặng hai trăm cân mà thôi.
Tiếp đó mới chính thức là cuộc đọ sức giữa các thiên tài.
Lâm Ninh San năm nay mười lăm tuổi, ngoài ba vị quận chúa thì nàng là người nhỏ tuổi nhất. Cho nên nàng trở thành thiên tài trẻ tuổi đầu tiên bước vào võ trường.
Nàng đi lướt qua trước chín tảng đá rồi đi thẳng đến trước tảng đá thứ mười.
Tảng đá thứ mười có đường kính lên đến ba mét, nặng cả nghìn cân.
- Lên!
Lâm Ninh San vận chuyển chân khí cuộn trào trong cơ thể, chỉ dùng một tay, một tay bám chắc vào tảng đá rồi nhẹ nhàng nhấc tảng đá cả nghìn cân qua đỉnh đầu.
Người bình thường vốn dĩ không thể tưởng tượng nổi, một người thân mình mảnh khảnh như vậy lại có thể chịu đựng được lực lượng đáng sợ đến như thế.
Nàng ta mới mười lăm tuổi thôi!
Năm ngón tay Lâm Ninh San vừa xoay thì tảng đá nặng cả nghìn cân kia lập tức từ trong lòng bàn tay nàng bay ra, rơi xuống mặt đất cách đó hơn mười lăm mét, trên mặt đất bỗng xuất hiện một cái hố vô cùng lớn.
- Trời ơi! Thật lợi hại! Lâm gia lại có thể sinh ra được một thiên tài không ai sánh bằng!
- Chỉ là một người con gái, cơ thể không thể so với đàn ông con trai được, nhưng lại có thể dùng một tay nhấc được tảng đá nặng cả nghìn cân kia lên, không biết tu vi của nàng đã đạt đến trình độ nào rồi?
...
Vân Vũ quận vương ngồi bên trên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc nói:
- Đây là thiên tài nhà nào? Tài năng như vậy so với Cửu quận chúa có lẽ cũng không thua kém là bao!
Vương hậu rất hài lòng với biểu hiện của Lâm Ninh San nên cười nói:
- Đại vương, nàng ấy là con gái của gia chủ Lâm gia, tên là Lâm Ninh San. Thần thiếp cũng cảm thấy nàng ta rất xuất sắc nên có ý muốn để cho nàng đính hôn với Thất vương tử, kết nghĩa vợ chồng.
- Bổn vương chẳng có chút ấn tượng gì về nàng ta, nhưng với thiên tư và gia cảnh của nàng thì chắc cũng xứng với Thất nhi!
Vân Vũ quận vương hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Trương Nhược Trần đang đứng bên ngoài võ trường rồi nói:
- Có điều, nếu bổn vương nhớ không nhầm thì lúc nhỏ nàng thường hay chơi với Cửu nhi, bọn chúng lại có tình huynh muội, cũng có thể xem là thanh mai trúc mã. Lúc đầu bổn vương và lão thái gia Lâm gia có thương lượng qua, định là sẽ hứa hôn cho hai đứa. Đáng tiếc, ba năm trước lại xảy ra chuyện, nên chuyện định hôn cũng đành bỏ.
Vương hậu cười nói:
- Đại vương hồ đồ rồi! Với tài năng bẩm sinh của Lâm Ninh San bây giờ thì làm sao có thể để ý đến Cửu vương tử! Hai đứa nó đã không còn là người của một thế giới nữa rồi, khoảng cách sau này e rằng cũng ngày càng một lớn!
- Hơn nữa, hiện giờ cho dù có làm trắc phi của Thất vương tử thì chắc nàng cũng sẽ đồng ý. Lâm gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội nịnh bợ Thất vương tử!
Vân Vũ quận vương khẽ gật đầu, không thể không chấp nhận sự thật, Cửu vương tử mãi mãi cũng không thể sánh bằng Lâm Ninh San. Đây dù sao cũng là chuyện không có cách nào giải quyết.
Trong giới võ đạo, kết hợp giữa nam mạnh nữ yếu thường rất hay gặp.
Nhưng kết hợp giữa nữ mạnh nam yếu, đối với bên nam hay bên nữ thì đó tuyệt đối đều không phải là chuyện tốt đẹp gì!