Quái vật màu đen đang hành tẩu ở trên mặt đất, tìm kiếm Tam Diệp Thánh Khí Thảo.
Bỗng nhiên nó ngừng lại, phát ra một tiếng kêu rên, giáp xác xuất hiện từng khe hở, điện quang sáng ngời từ trong cơ thể nó bạo phát ra.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, thân hình quái vật màu đen chia năm xẻ bảy, hóa thành từng khối thịt, bay về phía bốn phương tám hướng.
Mỗi một khối thịt đều lưu động điện quang, bốc lên khói đen.
Một con Man Thú cường đại, cứ như vậy bị chết oan chết uống.
Xoạt!
Trương Nhược Trần từ trong Thời Không Tinh Thạch bay ra, rơi xuống mặt đất, vừa mới hít một hơi không khí, trong bụng liền truyền đến đau nhức kịch liệt, trong đầu phát ra tiếng nổ vang, cảm giác choáng váng.
Độc tính của chướng khí đầm đặc hơn địa phương khác mấy lần, dù mang theo Tị Độc Châu ở trên thân thể, cũng không ngăn nổi độc tính.
- Thời Không lĩnh vực!
Trương Nhược Trần kích hoạt Thời Không lĩnh vực, khống chế trong phạm vi 10 mét, ngăn cản chướng khí ở bên ngoài.
Hắn ăn một viên Giải Độc Đan, lại điều động chân khí thanh ngọc, vận chuyển ba chu thiên, cuối cùng mới luyện hóa hết độc khí.
Trên mặt Trương Nhược Trần khôi phục huyết sắc, thở ra một hơi thật dài nói:
- Khí độc thật lợi hại, nếu đổi lại Huyền Cực cảnh đại cực khác, hô hấp một hơi khẳng định đã ngất, chỉ có thể chết ở chỗ này.
Coi như là Huyền Cực cảnh đại viên mãn, nếu không có bảo vật đặc thù ngăn cản chướng khí, vậy cũng chỉ còn đường chết.
Quái vật màu đen bị lực lượng Lôi Châu xé nát thành từng mảnh. Ở trong đống tàn thi, Trương Nhược Trần ngửi được mùi thịt nhàn nhạt.
Theo mùi thơm tìm tới.
Trương Nhược Trần dừng bước ở trước thi thể quái vật, lấy ra Tuyết Long Kiếm, phá vỡ vỏ cứng bên ngoài.
Xoạt!
Mùi thịt thơm lừng từ trong thi thể dật tràn ra.
Nơi bị Trương Nhược Trần cắt chém, lộ ra quang mang bạch sắc, một miếng linh nhục tuyết trắng, phát ra hào quang nhu hòa.
Trương Nhược Trần móc linh nhục ra, nặng chừng 15 cân, óng ánh sáng long lanh, mùi thơm nồng hậu, quả thực giống như mỹ ngọc trong viên đá, không có một tia tạp chất.
- Linh nhục trong cơ thể Man Thú cấp ba, quả nhiên vượt xa linh nhục của Man Thú cấp hai, nếu ăn vào, hiệu quả khẳng định rất tốt.
Trương Nhược Trần lấy ra một hộp ngọc, cất linh nhục vào.
Linh nhục cũng phân chia phẩm chất, trong cơ thể Man Thú cấp ba thai nghén ra linh nhục, mùi vị rất tốt, linh khí càng chân thuần, đối với võ giả mà nói có ích càng lớn.
Ở trên thị trường, một cân linh nhục của Man Thú cấp ba, giá trị là gấp 10 lần Man Thú cấp hai, thậm chí mấy chục lần.
Sử dụng Thời Không lĩnh vực bao trùm thân thể, Trương Nhược Trần bắt đầu tìm kiếm Tam Diệp Thánh Khí Thảo.
Rất nhanh, Trương Nhược Trần tìm được một cây Tam Diệp Thánh Khí Thảo tản mát ra vầng sáng màu trắng.
Móc cây Tam Diệp Thánh Khí Thảo này ra, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào hộp ngọc.
Chỉ có ở địa phương Bán Thánh, Thánh giả vẫn lạc, mới có thể tìm được Tam Diệp Thánh Khí Thảo.
Lực lượng của Bán Thánh, Thánh giả cực kỳ cường đại, sau khi vẫn lạc, dù qua một ngàn năm, thánh khí cũng sẽ không tiêu tán.
Ở địa phương Bán Thánh và Thánh giả vẫn lạc, thánh khí dung nhập bùn đất, trải qua thời gian tích lũy, tự nhiên thai nghén, có thể sinh ra Tam Diệp Thánh Khí Thảo.
Tam Diệp Thánh Khí Thảo trân quý hơn những linh dược khác ở chỗ, nó có thể dùng trực tiếp, đề thăng tu vi của võ giả, tăng cường lực lượng thân thể.
Trương Nhược Trần cũng không có vội dùng, mà tiếp tục đi đào Tam Diệp Thánh Khí Thảo khác.
Nhất định phải ở trước khi học viên khác đến, hái đi toàn bộ Tam Diệp Thánh Khí Thảo.
- Nơi này đã thuộc về nội địa của Xích Không Bí Phủ, có lẽ bọn hắn không có tới nhanh như vậy.
Dùng đại sơn làm trung tâm, sinh trưởng không ít Tam Diệp Thánh Khí Thảo, Trương Nhược Trần chỉ ở ngoại vi, đã thu thập được tám cây, tổng cộng hao tốn gần một canh giờ.
Muốn thu thập càng nhiều Tam Diệp Thánh Khí Thảo, nhất định phải đi sâu hơn.
Trương Nhược Trần ngẩng đầu nhìn ngọn núi lớn, chỉ thấy chướng khí đủ mọi màu sắc bao phủ, căn bản nhìn không thấy cảnh vật, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ.
Trong mơ hồ, Trương Nhược Trần cảm giác được một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm từ sâu trong đại sơn truyền đến, làm cho hắn nhịn không được rùng mình.
Lấy ra địa đồ da thú, trải ở trên mặt đất, cẩn thận quan sát.
Địa đồ là của Lãng Tâm, cũng không biết hắn làm sao đạt được, phía trên vụn vặt phác thảo địa hình của Xích Không Bí Phủ. Địa đồ cũng không trọn vẹn, trong đó có vài chỗ không có ghi chép.
Trải qua Trương Nhược Trần nghiên cứu, rốt cục xác định phương vị của mình, ngón tay chỉ ở trên địa đồ.
- Hiện tại ta hẳn là ở chỗ này... Quỷ Vụ Sơn!
Trên bản đồ, có đánh dấu quan hệ tới Quỷ Vụ Sơn, phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ: Quỷ Vụ Sơn, địa phương Vân Kim Bán Thánh vẫn lạc. Bán Thánh chết trận, rơi xuống đất thành núi, huyết khí hóa thành quỷ vụ, năm trăm năm không tiêu tan.
Trương Nhược Trần có chút động dung, lần nữa nhìn về phía xa, trong lòng có chút rung động.
- Khó trách lòng đất sẽ xuất hiện một ngọn núi lớn, nguyên lai là Bán Thánh chi mộ.
Vị Vân Kim Bán Thánh kia là một nhân vật cực kỳ cường đại, năm trăm năm trước cùng Tứ Dực Địa Long chiến một trận, vẫn lạc ở đây. Thi thể rơi trên mặt đất, trực tiếp biến thành một ngọn núi lớn. Huyết khí của hắn dật tràn ra, tạo thành chướng khí quanh năm không tiêu tan.
- Địa phương Bán Thánh vẫn lạc, có thể đản sinh ra sinh vật cổ quái hay không?
Trương Nhược Trần thu hồi tàn đồ, nhìn Quỷ Vụ Sơn, có chút do dự.
Nếu tu vi của Trương Nhược Trần đạt tới Thiên Cực cảnh, nhất định sẽ việc nghĩa không chùn bước đi xông Quỷ Vụ Sơn, tìm kiếm bảo vật Bán Thánh lưu lại. Thế nhưng hiện tại hắn mới Huyền Cực cảnh đại cực, xông vào Quỷ Vụ Sơn, cùng chịu chết cơ hồ không có gì khác nhau.
Đúng lúc này, hai đệ tử Bắc viện nhanh chóng chạy về phía Quỷ Vụ Sơn.
Nhạc Lâm Xung ở Bắc viện bài danh thứ bảy, bộ dạng tầm hai mươi tuổi, lông mày như kiếm, thân hình khổng võ hữu lực, trong tay cầm một cuốn địa đồ da thú, cực kỳ mừng rỡ nói:
- Hàm muội, căn cứ địa đồ ghi lại, phía trước là Quỷ Vụ Sơn, là địa phương Vân Kim Bán Thánh vẫn lạc. Trong Quỷ Vụ Sơn sinh trưởng rất nhiều Tam Diệp Thánh Khí Thảo, nếu có thể hái đi toàn bộ Tam Diệp Thánh Khí Thảo, có thể so với chúng ta khổ tu mấy năm.
Lục Hàm ở Bắc viện bài danh thứ mười, da thịt trắng nõn, khuôn mặt trứng ngỗng, tuy không bằng Hoàng Yên Trần và Đoan Mộc Tinh Linh, thế nhưng cũng coi là mỹ nữ, ở Bắc viện có rất nhiều thiên tài theo đuổi nàng.
Nhạc Lâm Xung vì bắt được tâm hồn thiếu nữ của Lục Hàm, mới nói bí mật Quỷ Vụ Sơn cho nàng.
Hai người cùng lên Quỷ Vụ Sơn, chuẩn bị ngắt Tam Diệp Thánh Khí Thảo.
Chỉ cần đạt được Tam Diệp Thánh Khí Thảo, dù bọn hắn tiến vào nội cung, cũng có thể trở thành cao thủ.
- Ta đã chuẩn bị Tị Độc Châu cao nhất, so với Tị Độc Châu bình thường thì lợi hại hơn gấp 10 lần, ngậm trong miệng, đủ để ngăn cản chướng khí ở Quỷ Vụ Sơn.
Lục Hàm lấy ra hai viên Tị Độc Châu, ngậm một viên vào trong môi, đưa cho Nhạc Lâm Xung một viên khác.
Nhạc Lâm Xung nhận Tị Độc Châu, nhìn về phía Quỷ Vụ Sơn, đột nhiên con mắt ngưng tụ, lạnh giọng nói:
- Có người tới trước chúng ta một bước, đã hái Tam Diệp Thánh Khí Thảo ở bên ngoài Quỷ Vụ Sơn.
Lục Hàm thấy bóng lưng của Trương Nhược Trần xa xa, liền rút kiếm, ánh mắt ngưng tụ, quát nhẹ một tiếng:
- Ngươi là người nào? Giao Tam Diệp Thánh Khí Thảo ra đây, ta có thể nể tình tất cả mọi người là học viên của Vũ Thị Học Cung, tha cho ngươi một mạng.
Nhạc Lâm Xung lấy xuống chiến cung, lắp Phá Xa Tiễn, kéo chiến cung ra, mũi tên trực chỉ Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần xoay người, nhìn Nhạc Lâm Xung và Lục Hàm nói:
- Tam Diệp Thánh Khí Thảo mọc ở chỗ này, cũng không phải các ngươi trồng, vì sao ta phải giao cho các ngươi?
Con mắt của Nhạc Lâm Xung có chút nhíu lại nói:
- Là ngươi? Ngươi là đệ nhất tân sinh của bốn viện, Trương Nhược Trần?
- Ngươi nhận thức ta?
Trương Nhược Trần tìm tòi trí nhớ trong đầu, phát hiện mình không nhận ra Nhạc Lâm Xung.
Nhạc Lâm Xung nói:
- Hai tháng trước, ta theo tân sinh Bắc viện đi Tây viện, thấy ngươi đang khiêu chiến trên chiến đài. Dùng thực lực của ngươi lúc đó, có lẽ có thể chống lại võ giả Huyền Bảng. Ngươi giao Tam Diệp Thánh Khí Thảo ra, ta có thể thả ngươi ly khai.
- Cùng hắn nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Dù hắn là Trương Nhược Trần thì thế nào, bây giờ là ở trong Xích Không Bí Phủ, chúng ta giết chết hắn, trưởng lão học cung cũng sẽ không biết.
Lục Hàm nhìn hộp ngọc trong tay Trương Nhược Trần, ánh mắt lộ ra sát khí.
Nhạc Lâm Xung và Lục Hàm không phải võ giả Huyền Bảng, nếu chưa đột phá Địa Cực cảnh, bọn hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Trương Nhược Trần.
Nhưng thời điểm tiến vào Xích Không Bí Phủ, bọn hắn đã đột phá, đạt tới Địa Cực cảnh.
Dùng thực lực của bọn hắn bây giờ, tự nhiên sẽ không để Trương Nhược Trần vào mắt.
Nghe Lục Hàm nói, trong mắt Nhạc Lâm Xung lộ ra sát khí, ngón tay buông lỏng, Phá Xa Tiễn giống như hỏa cầu, kéo lấy cái đuôi thật dài, nhanh chóng bắn về phía Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần nhướng mày, lập tức thi triển Ngự Phong Phi Long Ảnh, tránh thoát Phá Xa Tiễn.
Oanh!
Phá Xa Tiễn bắn vào mặt đất, đánh ra một cái hố to, minh văn trên mũi tên phóng ra vô số hỏa diễm, thiêu đốt mặt đất chung quanh.
Thời điểm Nhạc Lâm Xung bắn tên, Lục Hàm lập tức xông ra ngoài, tốc độ đạt tới mỗi giây 66 mét.
Chỉ ba giây, nàng đã vọt tới trước mặt Trương Nhược Trần, kéo lấy kiếm khí lạnh như băng, một kiếm đâm về phía trái tim của Trương Nhược Trần.
Hai chân của Trương Nhược Trần trầm xuống, ổn định thân thể, tay cầm kiếm thi triển chiêu Thiên Tâm Khô.
Bành!
Tuyết Long Kiếm mang theo hàn khí bổ vào kiếm phong của Lục Hàm, hóa giải công kích của nàng.
Lục Hàm có chút ngơ ngác, đạp mặt đất một cái, hai chân khẽ cong, thân thể bay lên, đâm ra 17 đạo kiếm quang.