Hắc Thị và Vũ Thị Học Cung vẫn luôn là đối thủ một mất một còn, nếu để cho Lãng Tâm thả tà nhân Hắc Thị bị giam ở trong Xích Không Bí Phủ, đối với các đệ tử tiến vào Xích Không Bí Phủ mà nói, tuyệt đối là một tai nạn.
Đối với Trương Nhược Trần, cũng là sự tình cực kỳ bất lợi.
- Nhất định phải diệt trừ Lãng Tâm, nếu để hắn thực hiện được, ta ở trong Xích Không Bí Phủ sẽ nửa bước khó đi.
Trương Nhược Trần gọi Tiểu Hắc ra.
Thân hình Tiểu Hắc lớn chừng sư tử, eo tròn chân to, trên lưng nó mọc một đôi cánh màu đen, triển khai ra rộng chừng tám mét.
- Tiểu Hắc, ta đi kéo Lãng Tâm, ngươi ở chỗ này chờ Đoan Mộc sư tỷ, nếu nàng tiến vào Xích Không Bí Phủ, lập tức bảo nàng đến Nham Tương Hà, giúp ta một tay.
Trương Nhược Trần nói.
Tiểu Hắc hỏi:
- Kia là một cường giả Địa Cực cảnh sơ kỳ, ngươi xác định là đuổi theo mà không phải chịu chết?
- Nếu để cho hắn thả tà nhân Hắc Thị, đó mới thật là lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Ánh mắt Trương Nhược Trần kiên định, đã làm ra quyết định thì không cải biến.
Tiểu Hắc nhẹ gật đầu nói:
- Được rồi! Vậy ngươi phải cẩn thận, chỗ này có chút cổ quái, ta cảm nhận được tựa hồ còn có khí tức Man Thú cường đại khác, đừng sơ sẩy chết ở chỗ này, ta cũng bị liên lụy.
Trương Nhược Trần thả ra Không Gian lĩnh vực, thân thể trực tiếp biến mất tại nguyên chỗ.
Trương Nhược Trần cũng không phải chân chính biến mất, mà là sử dụng lực lượng lĩnh vực, để không gian xung quanh thân thể xuất hiện vặn vẹo, tạo thành một loại điểm mù thị giác.
Chính vì nắm giữ Không Gian lĩnh vực, Trương Nhược Trần mới có lòng tin đuổi theo Lãng Tâm, dù hiện tại hắn còn không phải đối thủ của Lãng Tâm, nhưng ít nhất có nắm chắc đào tẩu.
Tìm dấu vết Lãng Tâm lưu lại, Trương Nhược Trần từng bước một đi vào chỗ sâu.
Xích Không Bí Phủ, ở sâu trong lòng đất, chính là hang ổ của Tứ Dực Địa Long, chiếm cứ không gian cực kỳ rộng lớn.
Trên đường đi, Trương Nhược Trần có thể trông thấy hài cốt trắng hếu, còn có tàn binh cắm ở trên người, có xương cốt nhân loại, cũng có xương cốt Man Thú.
Đi đại khái mười dặm, Trương Nhược Trần phát hiện thân ảnh của Lãng Tâm.
Lãng Tâm đi xuống một thềm đá, cẩn thận từng li từng tí, ở bên cạnh hắn, là một dòng sông nham thạch.
Trương Nhược Trần đang muốn theo sau, bỗng nhiên thanh âm vòi rồng vang lên.
Hô!
Một mảnh sóng nhiệt thổi tới, sức gió cực kỳ mạnh mẽ.
Trương Nhược Trần tranh thủ cắm Tuyết Long Kiếm vào lòng đất, ổn định thân thể, đồng thời lại sử dụng lực lượng không gian tiêu giảm sức gió.
Ở vị trí thạch bích cách Trương Nhược Trần không xa, tách ra một khe hở.
Ba ba!
Khe hở không ngừng biến lớn, cuối cùng rộng chừng một mét.
- Ngao!
Bên trong truyền ra tiếng thú kêu gào.
Một cái xúc tu dài hơn mười thước, từ trong khe đá bay ra, chăm chú quấn quanh thân thể Trương Nhược Trần, kéo về phía khe đá.
Hai tay Trương Nhược Trần bị trói, chỉ có thể sử dụng năm ngón tay nắm chuôi kiếm đâm lên.
Bành!
Tuyết Long Kiếm đâm vào xúc tu, toát ra vô số ánh lửa, vậy mà không có đâm thủng.
Xúc tu sử dụng lực lượng càng lớn, kéo Trương Nhược Trần tới khe đá. Hắn vội vàng sử dụng một chân giẫm thạch bích, cố gắng chống đỡ thân thể.
- Rốt cuộc là Man Thú gì, chỉ là một cái xúc tu đã cường đại như thế, nếu bị nó kéo vào khe đá, chẳng phải chỉ còn đường chết?
Nghe được tiếng bước chân, Trương Nhược Trần quay đầu, nhìn về phía sau lưng, phát hiện Lãng Tâm đang đi tới.
Lãng Tâm nhìn Trương Nhược Trần bị xúc tu cuốn lấy, không cách nào nhúc nhích, trên mặt cười lạnh.
- Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại xông vào. Trương Nhược Trần, đi chết đi!
Lãng Tâm đánh ra phi đao, chém tới cái cổ của Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần sử dụng lực lượng không gian vặn vẹo, cải biến phương vị, phi đao lướt qua đôi má, đụng vào xúc tu.
Xùy, phi đao cắm vào xúc tu sâu ba thốn.
Vừa rồi sở dĩ Tuyết Long Kiếm đâm không xuyên xúc tu, là bởi vì hai tay của hắn bị trói buộc, chỉ có thể sử dụng lực lượng của năm ngón tay.
Lực lượng không đủ, lực trùng kích không mạnh, tự nhiên đâm không thủng xúc tu.
Phi đao không chỉ lực lượng cường đại, tốc độ còn cực nhanh, cho nên mới có thể gây tổn thương cho nó.
Con quái vật trong khe đá bị đau, phát ra tiếng kêu càng thêm điếc tai, thạch bích bị chấn lung la lung lay, khe hở càng rộng.
Xoạt!
Xúc tu thứ hai bay ra, quật lên người Lãng Tâm, lực lượng cường đại đánh hắn bay ra ngoài. May mắn hắn dùng hai tay chặn xúc tu, trên hai tay đeo Chân Vũ Bảo Khí cấp sáu, ngăn trở tuyệt đại đa số lực lượng, bằng không thì vừa rồi một kích kia, có thể đánh hắn trọng thương.
- Rốt cuộc là quái vật gì?
Lãng Tâm nhìn hai tay chảy máu, khiếp sợ nhìn khe hở thạch bích càng ngày càng rộng kia.
Thực lực của hắn bây giờ, còn cường đại hơn Địa Cực cảnh trung kỳ, lại bị một cái xúc tu quất bay, bởi vậy có thể thấy được quái vật kia cường đại như thế nào.
Lãng Tâm chỉ hơi chần chờ một chút, xúc tu thứ ba đã từ trong khe đá bay ra, cuốn lấy thân thể của hắn.
Lãng Tâm rót chân khí vào hai thiết khải bảo vệ tay, thúc dục Hỏa hệ minh văn.
Hai cánh tay của hắn bốc cháy, mặt ngoài thiết khải tản mát ra hào quang đỏ thẫm, chống xúc tu buông lỏng ra một ít.
Ba!
Xúc tu thứ hai quất tới, quất vào trên đầu Lãng Tâm, đánh cho hắn máu tươi đầm đìa, xương gò má lún xuống, trong miệng không ngừng chảy máu, hàm răng gãy rất nhiều.
Sau đó nó lại quất một phát, trực tiếp đánh vỡ đầu Lãng Tâm.
Lãng Tâm vốn còn giãy dụa, đột nhiên bất động, ngay cả hào quang trên thiết khải cũng dần dần biến mất, trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Trương Nhược Trần chứng kiến hình dạng của Lãng Tâm, không khỏi hít một hơi lạnh, nếu không nghĩ biện pháp thoát thân, kết quả của mình khẳng định thảm hại hơn Lãng Tâm.
Hai xúc tu kéo thi thể Lãng Tâm vào khe đá.
Sau đó trong khe vang lên thanh âm nhai ăn sột xoạt.
Vừa rồi là một cao thủ Địa Cực cảnh, trong khoảng khắc đã biến thành huyết thực.
Trên trán Trương Nhược Trần đổ mồ hôi lạnh, Lãng Tâm đã chết, chẳng lẽ mình cũng phải biến thành huyết thực của quái vật kia?
- Đã có!
Trương Nhược Trần đột nhiên nghĩ ra biện pháp.
Hắn vận chuyển chân khí, rót vào Thời Không Tinh Thạch, mở ra không gian trong Thời Không Tinh Thạch.
Xoạt!
Mặt ngoài Thời Không Tinh Thạch lóe lên bạch quang, Trương Nhược Trần tiến vào trong không gian.
Ở bên ngoài nhìn, thân thể Trương Nhược Trần đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn một viên Tinh Thạch màu trắng rơi trên mặt đất.
Tinh Thạch vừa mới rơi xuống đất, Trương Nhược Trần lại từ trong Tinh Thạch nhảy ra, nhặt Tinh Thạch lên, lập tức bỏ chạy.
- Ngao!
Con quái vật trong khe đá gầm gừ, đồng thời duỗi ra ba cái xúc tu, công kích về phía Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần đã bị xúc tu trói một lần, tự nhiên càng thêm chú ý cẩn thận, thời điểm ba cái xúc tu duỗi ra, đã liên tiếp biến hóa bốn phương vị, hóa thành bốn ảo ảnh, xuyên thẳng qua khe hở xúc tu tránh khỏi.
- Đứt cho ta!
Trương Nhược Trần nhảy lên, kích phát minh văn trong Tuyết Long Kiếm, hai tay vung lên, một kiếm bổ xuống.
Phốc phốc!
Một xúc tu dài hai mét bị Trương Nhược Trần trảm xuống, rơi trên mặt đất.
Con quái vật kia bị Trương Nhược Trần chọc giận, ba cái xúc tu thu về khe đá, phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Ầm ầm!
Trong khe đá, phát ra tiếng va đập kịch liệt, đụng ra từng vết rạn rậm rạp.
- Nguy rồi! Thạch bích sắp bị đánh vỡ, con quái vật kia muốn chạy ra!
Trương Nhược Trần vừa mới quay người muốn trốn, đột nhiên trông thấy tấm da thú trên mặt đất.
Tàn đồ này là từ trên người Lãng Tâm rơi xuống.
Trương Nhược Trần nhặt lên, sau đó lập tức lao xuống thềm đá, dọc theo sông nham tương bỏ chạy.
Ầm ầm!
Thạch bích cao hơn tám mươi mét sụp đổ, phát ra thanh âm giống như sơn băng địa liệt.
Một quái vật màu đen từ trong thạch bích lao ra, đuổi theo Trương Nhược Trần.
Quái vật kia cao chừng 30 mét, toàn thân phủ đầy giáp xác dày đặc, trên người mọc ra tám cái xúc tu dài hơn 50 mét, nhanh chóng bò sát, tốc độ nhanh kinh người.
- Hẳn là Man Thú do lòng đất thai nghén ra, ít nhất cũng đến Man Thú cấp ba trung đẳng, thậm chí có thể là cấp ba thượng đẳng.
Căn cứ Trương Nhược Trần phán đoán, chiến lực của quái vật kia ít nhất cũng đạt tới Địa Cực cảnh hậu kỳ, thậm chí càng thêm lợi hại.
- Phong Chi Dực.
Trương Nhược Trần rót chân khí vào Phong Chi Dực, hai mảnh sắt vốn chỉ như lòng bài tay, ở dưới chân khí thúc dục, hóa thành tơ mỏng hội tụ đến trên lưng Trương Nhược Trần, hình thành hai quang dực.
Chân khí vận chuyển, Trương Nhược Trần giống như tên rời cung, dùng tốc độ mỗi giây trăm mét lao ra.
Tốc độ của quái vật kia cũng không chậm hơn Trương Nhược Trần chút nào, chăm chú truy ở phía sau, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm gừ, trong miệng phun ra khói độc màu xanh lá.
Cũng không biết chạy bao xa, đường phía trước bị phong kín, xuất hiện hai cánh cửa đá khổng lồ.
Trên cửa đá có khắc bốn chữ to:
- Nham Hà Luyện Ngục!
Chữ viết pha tạp, giống như đã có mấy trăm năm lịch sử.
- Không còn đường rồi!
Trương Nhược Trần biến sắc.
Bên trái cửa đá là một dòng sông nham tương, bên phải là thạch bích cứng rắn như sắt.
Trương Nhược Trần dừng lại, trong lòng thầm nghĩ:
- Nơi này hẳn là lao ngục giam giữ hung đồ của Hắc Thị?
Trong lòng Trương Nhược Trần nghĩ, muốn nên thả hung đồ ra, ngăn cản quái vật đuổi theo hay không.
Chỉ tiếc trên cửa đá bố trí trận pháp phong ấn, Trương Nhược Trần căn bản không biết làm sao mở phong ấn, cũng không có khả năng mở cửa.
Ngao!
Quái vật kia đuổi theo, trông thấy Trương Nhược Trần bị ngăn ở bên ngoài cửa đá, nó phát ra tiếng kêu hưng phấn, tốc độ nhanh hơn, rất nhanh đã đuổi tới trước người. Ở nó xem ra, hiện tại Trương Nhược Trần chỉ có thể mặc cho nó xâm lược.