Quách Hải Đông nhếch miệng cười cười, năm ngón tay xiết chặt trường mâu nói:
- Trương Nhược Trần, ngươi cũng quá không để ta vào mắt rồi, ta là cường giả Huyền Bảng xếp thứ 874, mà ngươi ngay cả võ giả Huyền Bảng cũng không phải.
- Ngươi đã muốn kéo dài thời gian, vậy ta sẽ không khách khí!
Trương Nhược Trần đã cho Quách Hải Đông cơ hội, là chính bản thân hắn không quý trọng, hiện tại sẽ không cho đối phương bất cứ cơ hội nào nữa.
Liên tiếp giẫm ra ba bước, mỗi một bước vượt qua bảy trượng, tổng cộng là hai mươi mốt trượng.
Oanh, thời điểm bước thứ ba của Trương Nhược Trần rơi xuống, đã vọt tới trước mặt Quách Hải Đông.
Kiếm quang lóe lên, trước mắt Quách Hải Đông xuất hiện bảy đạo kiếm khí.
Sắc mặt Quách Hải Đông biến đổi, hai tay nắm trường mâu, chuyển động rất nhanh, ngăn cản kiếm quang đâm tới.
Bành bành!
Liên tiếp va chạm bảy lần, Trương Nhược Trần đánh trường mâu của Quách Hải Đông ngã trái ngã phải, không ngừng rung rung.
Lực lượng cường đại từ trên trường mâu truyền đến, chấn hai tay Quách Hải Đông run lên.
Sau bảy lần va chạm, ngón cái và ngón trỏ vỡ ra, xuất hiện khe máu, trường mâu xém chút bay ra ngoài.
Quách Hải Đông cực kỳ chật vật lui về phía sau, lần thứ nhất cảm giác được Trương Nhược Trần đáng sợ, không chỉ tốc độ nhanh, hơn nữa lực lượng cũng lớn đến kinh người.
Xoạt!
Bỗng dưng, Trương Nhược Trần chém một kiếm lên cánh tay của Quách Hải Đông, huyết quang lấp lóe, một ngón tay bay lên trời.
Xoẹt xoẹt!
Hàn khí trên Tuyết Long Kiếm dật tràn ra, cánh tay của Quách Hải Đông đông một tầng băng tinh màu trắng, máu tươi bị đống giống như mã não, óng ánh sáng long lanh.
Quách Hải Đông kêu thảm, tay trái nắm trường mâu, lảo đảo lui về phía sau, đau đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cơ bắp trên mặt vặn vẹo, lộ ra bộ dạng hết sức thống khổ.
- Trương Nhược Trần, hôm nay ngươi đoạn ta một tay, sau này ta nhất định trảm ngươi hai tay hai chân, báo thù rửa hận.
Quách Hải Đông nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, trong mắt mang theo oán độc.
Hắn quay người bỏ chạy, phóng về phía chỗ sâu trong Xích Không Bí Phủ, tốc độ đạt tới mỗi giây 63 mét.
Tốc độ của Trương Nhược Trần nhanh hơn hắn, chỉ bước ra chín bước, liền vượt qua một dặm, bay vút qua đỉnh đầu của Quách Hải Đông.
- Đi chết đi!
Quách Hải Đông từ trong lòng lấy ra một trận đồ, mở trận đồ rót chân khí vào, đánh về phía Trương Nhược Trần.
Ầm ầm!
Mặt ngoài trận đồ hiện ra từng đạo minh văn Lôi Điện, tản mát hào quang chói mắt, hình thành một trận pháp công kích đường kính tám mét, bao phủ Trương Nhược Trần ở trong trận pháp.
- Ha ha! Trương Nhược Trần, đây là trận pháp công kích cấp hai Lôi Vân Trận, coi như là Địa Cực cảnh sơ kỳ, lâm vào trong trận pháp, cũng sẽ bị trận pháp trấn giết.
Quách Hải Đông đứng ở bên ngoài, trong miệng phát ra tiếng cuồng tiếu.
- Một trận pháp công kích cấp hai mà thôi, há có thể vây được ta?
Hai tay Trương Nhược Trần nắm chuôi kiếm, áo bào phồng lên, tóc dài tung bay, dưới chân xuất hiện một huyết trận đường kính 9 mét.
Huyết trận, là do huyết khí ngưng tụ, vô số huyết văn hội tụ cùng một chỗ, hình thành một đồ án thần bí.
Huyết trận xoay tròn, bộc phát ra vòng xoáy lực lượng cường đại, chấn vỡ Lôi Vân Trận.
- Phốc!
Trận đồ lơ lửng giữa không trung đột nhiên nghiền nát, tự cháy trên không trung, đốt thành tro bụi.
Thời điểm Lôi Điện Chi Lực bị huyết trận chấn ra ngoài, hóa thành từng tia điện thật nhỏ bay đi bốn phương tám hướng.
- Huyết trận của ngươi... Là huyết trận Thánh cấp...
Quách Hải Đông khiếp sợ nhìn huyết trận dưới chân Trương Nhược Trần, quyết đoán lấy ra Phong Chi Dực, chuẩn bị sử dụng Phong Chi Dực đào tẩu.
Từng võ giả ngưng tụ ra huyết trận Thánh cấp, sức chiến đấu đều cực kỳ cường đại, Quách Hải Đông biết mình không phải đối thủ của Trương Nhược Trần. Hiện tại chỉ có thể đào tẩu.
Quách Hải Đông vừa mới rót chân khí vào Phong Chi Dực, còn chưa kịp kích hoạt, đã trông thấy một đạo kiếm quang hiện lên, đâm ánh mắt hắn đau đớn.
Phốc phốc!
Trương Nhược Trần đâm thủng mi tâm của Quách Hải Đông, hàn khí từ trong thân kiếm tràn ra, dùng mi tâm làm trung tâm, hoàn toàn đông cứng đầu của Quách Hải Đông.
Bành!
Thi thể Quách Hải Đông ngã trên mặt đất.
Thu hồi Tuyết Long Kiếm, trên mũi kiếm không có nhiễm một giọt máu tươi, như trước trơn bóng giống như tuyết ngọc.
- Tự gây nghiệt, không thể sống.
Trương Nhược Trần nhặt Phong Chi Dực lên, dò xét một phen, là một Phong Chi Dực hạ đẳng, có thể sử dụng ba lượt.
Cất Phong Chi Dực, Trương Nhược Trần lại thu trường mâu vào Thời Không Tinh Thạch. Đó là một Chân Vũ Bảo Khí cấp năm, giá trị xa xỉ.
Trên lưng Quách Hải Đông vác một cái bọc, bên trong có ba túi nước, còn có bốn bình đan dược, một viên Tị Độc Châu, một viên Lôi Châu, còn có tám viên Linh Tinh.
Trương Nhược Trần thu hết, ý định đến địa phương an toàn, lại chậm rãi kiểm kê.
Vừa mới đứng lên, đột nhiên Trương Nhược Trần cảm giác sau lưng truyền đến hàn khí, cơ bắp toàn thân kéo căng, thân thể hóa thành ảo ảnh xông ra ngoài.
Hưu!
Một ánh sao chém tới vị trí vừa rồi Trương Nhược Trần đứng, sau đó lại bay trở về.
Lãng Tâm đứng ở dưới cửa đá, nắm đạo tinh mang bay trở về.
Tinh mang kia là một thanh phi đao dài nửa xích, trên chuôi đao khảm nạm Linh Tinh Châu bóng loáng, lưỡi đao màu xanh, nhìn cực kỳ sắc bén.
Thanh phi đao này là Chân Vũ Bảo Khí cấp năm, bên trong khắc hai mươi bảy đạo minh văn.
Lãng Tâm dùng hai ngón tay kẹp phi đao, nhìn thoáng qua thi thể của Quách Hải Đông, trong miệng nhổ ra hai chữ lạnh như băng:
- Phế vật!
Ánh mắt lại nhìn Trương Nhược Trần, âm thanh lạnh lùng nói:
- Xem ra tất cả mọi người đều xem thường ngươi, ngươi có thể ở trong thời gian ngắn ngủi giết chết Quách Hải Đông. Thực lực của ngươi tuyệt đối có thể tiến vào top 500 Huyền Bảng.
Lãng Tâm tầm hai mươi tuổi, hai tay dài hơn người bình thường một chút, lông mi đen đặc, mũi cao ngất, cho người một loại cảm giác kiên nghị quyết đoán.
Trương Nhược Trần nhìn phi đao trong tay Lãng Tâm nói:
- Ngươi ở trên Huyền Bảng xếp thứ bao nhiêu?
- Thứ 580.
Lãng Tâm nói.
Trương Nhược Trần nói:
- Ngươi muốn giết ta?
Lãng Tâm nói:
- Ai bảo ngươi đắc tội Tuân Quy Hải, ngươi làm chuyện ngu xuẩn nhất, là đoạt nữ nhân của hắn, lại dám nhúng chàm Yên Trần quận chúa, lá gan rất lớn. Chẳng lẽ ngươi không biết, ở nội cung, cũng có rất nhiều cường giả tuyệt đỉnh đang theo đuổi nàng?
Trương Nhược Trần nói:
- Vậy vì sao ngươi lại giúp Tuân Quy Hải giết ta?
- Ngươi cảm thấy ta giết ngươi, chỉ bởi vì Tuân Quy Hải?
Ánh mắt Lãng Tâm lộ ra lãnh ý, ngẩng đầu, nhìn thế giới trong Xích Không Bí Phủ nói:
- Nếu như đã tiến vào Xích Không Bí Phủ, ta cũng không cần áp chế cảnh giới, hiện tại đột phá Địa Cực cảnh a!
Lãng Tâm lấy ra một viên đan dược, ném vào miệng, trong cơ thể lập tức phát ra thanh âm đùng đùng, làn da toàn thân biến thành màu đỏ, một tia chân khí từ trong cơ thể phát ra, hình thành khí vân to lớn, hoàn toàn bao phủ thân thể của hắn.
Vì tham gia khảo hạch thăm dò di tích trung cấp, Lãng Tâm áp chế cảnh giới ở Huyền Cực cảnh viên mãn đã bốn năm, tiến vào Xích Không Bí Phủ, tự nhiên không cần áp chế cảnh giới nữa.
Không chỉ Lãng Tâm, Tuân Quy Hải, Lạc Thủy Hàn, Hoàng Yên Trần, Đoan Mộc Tinh Linh, Đà Mộc Tử... toàn bộ đều có ý định như thế. Một khi tiến vào Xích Không Bí Phủ, sẽ lập tức đột phá cảnh giới.
Sau một lát, tu vi Lãng Tâm đột phá đến Địa Cực cảnh sơ kỳ, sức chiến đấu không biết tăng lên gấp bao nhiêu lần. Dùng thực lực của hắn bây giờ, coi như là Huyền Bảng Top 5, cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.
- Đào tẩu?
Lãng Tâm nhìn bốn phía, nơi nào còn thấy Trương Nhược Trần, sớm đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trương Nhược Trần làm sao có thể không trốn?
Lãng Tâm vốn là võ giả Huyền Bảng, một khi đột phá Địa Cực cảnh, thực lực khẳng định tăng lên mấy lần, dùng tu vi hiện tại của hắn, tuyệt đối không phải đối thủ.
Trương Nhược Trần thi triển Ngự Phong Phi Long Ảnh, mỗi bước ra một bước, có thể vượt qua vài chục trượng, tốc độ đạt tới mỗi giây 66 mét.
Hắn không có sử dụng Phong Chi Dực, dù sao mỗi một Phong Chi Dực chỉ có thể sử dụng ba lần, dùng một lần thiếu một lần, có thể không sử dụng, vậy tốt nhất không nên sử dụng.
- Trương Nhược Trần, ngươi trốn không thoát!
Thanh âm của Lãng Tâm vang lên ở sau lưng Trương Nhược Trần, hơn nữa càng ngày càng gần.
- Thật nhanh!
Trương Nhược Trần quay đầu lại nhìn thoáng qua, đoán được tốc độ của Lãng Tâm cơ hồ đạt tới mỗi giây 74 mét, dù là Huyền Bảng thứ nhất cũng không bằng hắn.
Bá!
Lãng Tâm đuổi tới cách Trương Nhược Trần trăm mét, cánh tay vung lên, phi đao từ trong ngón tay bay ra, giống như hóa thành cầu vồng, bắn về phía Trương Nhược Trần.
Thời điểm phi đao bay vào Thời Không lĩnh vực, Trương Nhược Trần liền sử dụng lực lượng không gian vặn vẹo, cưỡng ép cải biến quỹ tích phi hành của phi đao, bắn về phía Lãng Tâm.
Lãng Tâm kinh hãi, lập tức trốn tránh.
Oanh!
Phi đao kích lên mặt đất, làm mặt đất xuất hiện một hố sâu nửa mét, phi đao thì cắm ở dưới đáy hố.
Xích Không Bí Phủ ở sâu trong lòng đất, trên mặt đất tất cả đều là nham thạch cứng rắn màu đỏ sậm, phi đao lại có thể kích mặt đất sâu nửa mét, bởi vậy có thể thấy được một đao kia cường đại cỡ nào.
Lãng Tâm duỗi tay, đầu ngón tay bắn ra một chùm chân khí, bao phủ phi đao.
Phi đao rung động bay lên, lần nữa bay trở về trong tay Lãng Tâm.
- Thật lợi hại, vừa rồi hắn thi triển vũ kỹ gì?
Lãng Tâm nhìn Trương Nhược Trần đã biến mất, ánh mắt lộ ra thần sắc chần chờ, lầu bầu nói:
- Vẫn là trước đi làm chính sự, muốn giết Trương Nhược Trần, sớm muộn gì cũng có cơ hội. Căn cứ Hội trưởng nói, cường giả Hắc Thị, toàn bộ đều bị giam giữ ở Nham Tương Hà. Chỉ cần thả cường giả trong Hắc Thị ra, nhất định sẽ giết chết toàn bộ học viên của Vũ Thị Học Cung. Về phần mấy nữ đệ tử xinh đẹp động lòng người, tốt nhất là bắt sống, bán vào Hắc Thị, nhất định có thể bán được giá trên trời.
Lãng Tâm lấy ra một tấm da thú không trọn vẹn, thân ảnh lóe lên, nhanh chóng rời đi.
Sau khi Lãng Tâm rời khỏi, Trương Nhược Trần từ trong Thời Không lĩnh vực đi ra, nhìn phương hướng Lãng Tâm ly khai, lầu bầu nói:
- Nguyên lai hắn là người Hắc Thị!