Đoan Mộc Tinh Linh tiếp tục nói:
- Tuy những võ giả tiến vào Long cung kia, tất cả đều lấy được chỗ tốt cực lớn, nhưng vì tính nguy hiểm quá lớn, võ giả dám đi Long cung lịch lãm rèn luyện ít càng thêm ít.
Trương Nhược Trần nói:
- Đoan Mộc sư tỷ, ngươi thấy lúc này chúng ta khảo hạch thăm dò, sẽ đi Xích Không Bí Phủ, hay là Long cung?
- Hẳn là Xích Không Bí Phủ.
- Long cung quá nguy hiểm, dùng cảnh giới của chúng ta bây giờ đi vào, đoán chừng sẽ toàn quân bị diệt. Vũ Thị Học Cung chỉ là muốn rèn luyện chúng ta, mà không phải để cho chúng ta đi chịu chết.
Đoan Mộc Tinh Linh nói tiếp:
- Đương nhiên, Xích Không Bí Phủ cũng rất nguy hiểm, nhất định phải sớm làm rất nhiều chuẩn bị.
- Xích Không Bí Phủ ở sâu trong lòng đất, nghe nói tiếp cận tầng nham tương, cực kỳ nóng bức, khô ráo, cho nên chúng ta ít nhất phải chuẩn bị đủ nước và bảo vật Băng thuộc tính. Đương nhiên, chúng ta đều có bảo vật không gian, có thể chứa đựng rất nhiều nước, hoàn toàn không cần lo lắng nước uống không đủ dùng. Nhưng đối với võ giả khác mà nói, tiến vào Xích Không Bí Phủ, nước uống tuyệt đối là một vấn đề. Cái này là ưu thế của chúng ta!
Đoan Mộc Tinh Linh nói:
- Cần lo lắng nhất có ba điểm, thứ nhất, trong Xích Không Bí Phủ sinh ra các loại Man Thú kỳ lạ quý hiếm.
- Thứ hai, võ giả.
Trương Nhược Trần nói:
- Đoan Mộc sư tỷ chỉ chính là đệ tử ngoại cung của Đông viện, Nam viện, Bắc viện?
Đoan Mộc Tinh Linh nói:
- Bọn hắn chỉ là một bộ phận, chẳng lẽ ngươi dám cam đoan trong mười đệ tử Tây viện không có người muốn hại ngươi? Nếu ngươi thật phát hiện bảo vật ở trong Xích Không Bí Phủ, chỉ sợ coi như là bằng hữu ngươi nhận thức, cũng có thể sẽ ở sau lưng chọc dao găm.
Trương Nhược Trần nói:
- Điểm thứ ba là gì?
- Lưu vong giả!
Đoan Mộc Tinh Linh nói.
Trương Nhược Trần lộ ra thần sắc nghi hoặc nói:
- Lưu vong giả là gì?
Đoan Mộc Tinh Linh cười nói:
- Năm trăm năm qua, trong ba mươi sáu quận quốc sinh ra rất nhiều tà nhân, sát thủ, hung đồ, cao thủ Ma giáo, giang dương đại đạo… chỉ cần bị bắt, cơ hồ toàn bộ đều bị giam giữ ở trong một ít khu vực đặc biệt của Xích Không Bí Phủ. Để bọn hắn ở trong Xích Không Bí Phủ chịu đựng dày vò, tra tấn giống như Luyện Ngục, trong đó rất nhiều người đều chết đói, có thể sống sót toàn bộ đều là thế hệ cùng hung cực ác. Nếu chúng ta tiến vào Xích Không Bí Phủ, nói không chừng sẽ gặp được lưu vong giả bị giam giữ.
Trương Nhược Trần nói:
- Bọn hắn đã bị giam giữ ở một ít khu vực đặc biệt, chỉ cần chúng ta tránh đi những khu vực kia, có lẽ sẽ không gặp được bọn hắn nha?
Đoan Mộc Tinh Linh lắc đầu nói:
- Những lưu vong giả kia rất nhiều đều đến từ Hắc Thị và Bái Nguyệt Ma Giáo, ngươi cảm thấy trong đệ tử ngoại cung của Vũ Thị Học Cung không có người Hắc Thị và Bái Nguyệt Ma Giáo ẩn núp? Bọn hắn sẽ không nhân cơ hội này, cởi bỏ phong ấn cho những khu vực đặc biệt kia, thả đi lưu vong giả?
Trương Nhược Trần nói:
- Ta hiểu được! Vũ Thị Học Cung làm như vậy, kỳ thật cũng là thăm dò chúng ta, muốn kiểm tra chúng ta có phải người Hắc Thị và Bái Nguyệt Ma Giáo ẩn núp hay không. Dù sao đệ tử có thể tiến vào Top 10 của bốn viện, thiên tư đều là tuyệt đỉnh, tương lai rất có thể sẽ trở thành cao tầng của Vũ Thị Tiền Trang.
- Người Hắc Thị và Bái Nguyệt Ma Giáo ẩn núp, nếu như trở thành cao tầng của Vũ Thị Tiền Trang, đối với Vũ Thị Tiền Trang mà nói, tuyệt đối là sự tình rất bất lợi.
Đoan Mộc Tinh Linh nói:
- Cho nên trước khi chúng ta tiến vào di tích trung cấp, nhất định phải chuẩn bị vạn toàn. Tuy Xích Không Bí Phủ nguy hiểm, thế nhưng cũng tràn ngập kỳ ngộ. Chúng ta tiến vào thăm dò ba tháng, lấy được thu hoạch nói không chừng là thành quả chúng ta ở bên ngoài tu luyện mười năm. Hết thảy đều phải nhìn kỳ ngộ của mình!
- Nên nói, ta đã nói cho ngươi biết. Hiện tại ta cũng phải đi về bế quan tu luyện, tranh thủ để tu vi càng tiến một bước.
Đoan Mộc Tinh Linh đứng lên, đi ra ngoài, đột nhiên nàng lại dừng bước, ngoái đầu nhìn lại cười nói:
- Trương Nhược Trần, hiện tại Trần tỷ dù sao cũng là vị hôn thê của ngươi, nếu ngươi đưa nàng một kiện bảo vật không gian, nàng tiến vào di tích trung cấp sẽ càng thêm an toàn.
Sau đó Đoan Mộc Tinh Linh phát ra tiếng cười khanh khách, đi ra Hoàng tự đệ nhất.
Nếu không phải tính tình của Hoàng Yên Trần quá xấu, Trương Nhược Trần đã sớm cho nàng một kiện bảo vật không gian, căn bản không cần Đoan Mộc Tinh Linh nhắc nhở.
Trương Nhược Trần nghĩ nghĩ, đi ra Hoàng tự đệ nhất, đến Địa tự đệ nhất.
Gõ cửa, nhưng không có người đáp lại.
- Nàng rõ ràng không có nhà!
Trương Nhược Trần đang định về, đột nhiên dừng bước, nhìn về phía Thiên tự đệ nhất ở đối diện.
Chủ nhân của Thiên tự đệ nhất là Lạc Thủy Hàn.
- Lạc sư tỷ cũng muốn tham gia khảo hạch thăm dò di tích trung cấp, khẳng định cũng cần bảo vật không gian. Trước đó lần thứ nhất ở Thần Lực Điện, nhờ có Lạc sư tỷ, ta mới có thể tiến vào Bán Thánh Thánh Ý Đồ tu luyện Tinh Thần Lực. Lạc sư tỷ đã không để ý Bán Thánh Thánh Ý Đồ cùng ta cộng hưởng, vì ta lại sao không thể tặng nàng một kiện bảo vật không gian?
Nghĩ đến đây, Trương Nhược Trần đi về phía Thiên tự đệ nhất.
Đông! Đông!
Trương Nhược Trần gõ cửa hỏi:
- Lạc sư tỷ, ngươi có ở bên trong không?
Đại môn không có mở ra, thanh âm của Lạc Thủy Hàn lại truyền vào trong tai Trương Nhược Trần, giống như chim sơn ca êm tai nói:
- Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Thanh âm của Lạc Thủy Hàn cực kỳ bình thản, giống như vang lên ở bên tai Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần nói:
- Kỳ thật cũng không có chuyện trọng yếu gì, là muốn cảm tạ sư tỷ trước đó để cho ta tìm hiểu Bán Thánh Thánh Ý Đồ.
- Ngươi vào đi!
Thanh âm của Lạc Thủy Hàn lần nữa vang lên.
- Két..
Đại môn đóng chặt giống như bị một bàn tay vô hình đẩy thoáng một phát, tự động mở ra.
Trương Nhược Trần đi vào, trên mặt đất tràn đầy lá khô, xuyên qua tiểu đạo thật dài, đi vào một gian lầu các lịch sự tao nhã.
Đại môn của lầu các đã mở ra, Trương Nhược Trần đi vào.
Hắn biết Lạc Thủy Hàn thích thanh tĩnh, chỉ ru rú trong nhà, những học viên kia của Vũ Thị Học Cung, toàn bộ đều nghe qua tên của nàng, thế nhưng người bái kiến nàng lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nghe nói Lạc Thủy Hàn không phải ở bên ngoài lịch lãm rèn luyện, là đang bế quan tu luyện.
Hôm nay Trương Nhược Trần có thể nhìn thấy nàng, đã xem như vận khí rất tốt.
Đi vào phòng, Trương Nhược Trần ngửi được một mùi thơm thanh nhã, đưa mắt nhìn đi, chỉ thấy Lạc Thủy Hàn mặc váy trắng, đôi chân ngọc trắng noãn ngồi ở trên sàn nhà, trong tay cầm một cây bút, đang vẽ tranh.
Mực để vẽ tranh, lại là máu tươi của Man Thú chế thành,
Vẽ là một Man Thú cấp hai thượng đẳng Huyết Biên Bức.
Thời điểm Trương Nhược Trần dừng bước, Lạc Thủy Hàn cũng vẽ nét cuối cùng.
Nàng duỗi ra một ngón tay ngọc, điểm ở trên bức tranh, chân khí màu trắng theo đầu ngón tay của nàng tuôn ra.
Đột nhiên, bức tranh rung rung kịch liệt, phát ra thanh âm rầm rầm.
Một đám Huyết Biên Bức từ trong giấy bay ra, vẫy lấy cánh dài hơn một mét, bay về phía Trương Nhược Trần.
Huyết Biên Bức tổng cộng chừng hơn bốn mươi con, đầu lâu giống như báo, hàm răng sắc bén.
Mỗi một con Huyết Biên Bức đều có thực lực giết chết Huyền Cực cảnh đại viên mãn, hơn bốn mươi con Huyết Biên Bức, có thể ở trong chớp mắt cắn Địa Cực cảnh sơ kỳ thành bạch cốt.
Trương Nhược Trần lập tức lấy ra Tuyết Long Kiếm, thi triển một chiêu kiếm pháp.
- Thiên Tâm Kiếm Chung!
Vô số kiếm khí hội tụ thành kiếm chung, thủ hộ Trương Nhược Trần ở trung tâm, hăng hái xoay tròn.
Lập tức có ba con Huyết Biên Bức bị kiếm chung đánh bay ra ngoài, thân thể tán liệt, hóa thành ba sợi huyết khí tiêu tán ở trong không khí.
Kiếm chung phát ra hàn khí lạnh như băng, không khí ngưng tụ thành từng bông tuyết, lả tả bay xuống.
Lạc Thủy Hàn duỗi ra một ngọc thủ, tiếp được một bông tuyết, nhìn Huyết Biên Bức vây công Trương Nhược Trần, khẽ gật đầu, trong miệng phát ra thanh âm nhu hòa:
- Trở lại!
Đạt được mệnh lệnh của Lạc Thủy Hàn, đám Huyết Biên Bức giống như thủy triều bay trở về, lần nữa biến thành bức họa.
Trương Nhược Trần thu kiếm, nhìn bức tranh nói:
- Sư tỷ, chẳng lẽ ngươi là một Họa Sư?
Lạc Thủy Hàn khẽ gật đầu nói:
- Chỉ đi theo một vị tiền bối Họa Tông học mấy ngày, so sánh với những họa đạo đại sư kia, còn kém rất xa.
Giờ phút này, Họa Sư trong miệng Trương Nhược Trần và Lạc Thủy Hàn cũng không phải vẽ tranh đơn giản như vậy, mà là vẽ tranh trở thành một loại võ đạo.
Dùng thú huyết làm mực, sau khi họa thành, có thể triệu hồi ra Man Thú giúp mình chiến đấu.
Dùng máu người làm mực, sau khi họa thành, có thể triệu hoán thiên quân vạn mã.
Dùng một ít tài liệu trân quý đặc thù làm mực, dùng để vẽ tranh, thậm chí có thể triệu hoán phong vũ lôi điện, chuyển núi đoạn sông, phần thiên nấu biển.
Số lượng Họa Sư nhiều hơn Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư, Ngự Thú Sư rất nhiều, cơ hồ toàn bộ đều xuất từ Họa Tông.
Họa Tông, ở Côn Luân giới thuộc về tông môn rất cổ xưa và cường đại. Lạc Thủy Hàn có thể học tập họa đạo với một vị tiền bối của Họa Tông, nói rõ nàng ở họa đạo có thiên phú cực cao.