Nhìn thấy Vân Vũ quận vương không trách phạt Trương Nhược Trần mà lại trách phạt Tiêu phi, Lâm phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức kéo Trương Nhược Trần sang một bên.
Dường như Lâm phi vẫn không dám tin vào chuyện vừa xảy ra trước mắt, bà hỏi:
- Trần nhi, con đã trở thành võ giả chân chính rồi sao?
- Vâng!
Trương Nhược Trần gật đầu.
- Con vừa mới trở thành võ giả mà đã đi tham gia khảo hạch cuối năm, ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao?
Lâm phi có chút lo lắng.
Trương Nhược Trần nói:
- Cho dù không làm gì, chẳng lẽ sẽ không gặp nguy hiểm sao? Mẫu thân, người không cần lo lắng, con sẽ cố gắng hết sức, lượng sức mà làm.
Chỉ có võ giả trẻ tuổi có độ tuổi dưới hai mươi tuổi mới có thể tham gia khảo hạch cuối năm.
Vân Vũ quận vương có tổng cộng chín con trai và mười ba con gái.
Độ tuổi của Ngũ vương tử, Lục vương tử, Thất vương tử, Bát vương tử, Cửu vương tử đều dưới hai mươi tuổi, ngoài Thất vương tử không ở Vương thành ra thì bốn vị vương tử còn lại đều phải tham gia khảo hạch cuối năm.
Ngoài các vương tử và quận chúa trực hệ thì gia tộc của các vương thân quốc thích cũng sẽ tự chọn ra ba võ giả trẻ tuổi ưu tú nhất để cùng tham gia vào cuộc khảo hạch này.
Ví dụ như Lâm gia.
Đám vương thân quốc thích đã kéo đến rầm rộ rồi tụ tập hết ở bên ngoài võ trường của vương tộc, tạo thành từng nhóm nhỏ.
Trong Vương thành, một số nhân vật lớn quan trọng như cường giả Địa Cực cảnh, tông chủ tông môn, gia chủ đại gia tộc đều nhận được thư mời đến võ trường vương tộc.
- Lão bản, những năm trước vương tộc đều gửi thư mời Thanh Huyền Các, nhưng từ trước đến nay người chưa từng đến. Năm nay sao người lại có ý định đến dự lễ vậy?
Mặc Hàn Lâm đi phía sau Tần Nhã, khó hiểu hỏi.
Tuy là mùa đông giá rét nhưng Tần Nhã lại chỉ mặc váy dài màu đỏ rực, để lộ ra hai cánh tay ngọc trắng như tuyết, xương quai xanh khiêu gợi, giống như không hề lạnh vậy.
Trong mắt Tần Nhã mang theo ý cười quyến rũ, đôi môi đỏ hồng căng mọng khẽ mấp máy:
- Gặp được người có hứng thú nên tự nhiên cũng muốn hiểu thêm về hắn một chút.
- Người lão bản nói là Cửu vương tử sao?
Mặc Hàn Lâm hỏi.
- Ha ha! Ngoài hắn ra thì còn có người khác sao?
Tần Nhã cười nói.
Hai tháng trước, sau khi Trương Nhược Trần đến Thanh Huyền Các thì Tần Nhã đã sai người đi điều tra kỹ về hắn.
Nhưng điều khiến Tần Nhã ngạc nhiên là một vị thiếu niên tâm trí kiên định như vậy lại chưa mở Thần Võ ấn ký, trước mười sáu tuổi, hắn vẫn chỉ là một người bình thường. Hơn nữa cơ thể hắn lại còn yếu đuối nhiều bệnh, quanh năm nằm liệt giường vì bệnh tật.
Thậm chí nàng còn điều tra ra được cảnh ngộ thê thảm của Trương Nhược Trần ở trong hoàng cung, ân oán giữa Lâm phi và Lâm gia…
Nhưng một thiếu niên như vậy lại có thể bỏ ra mười vạn lượng bạc mua số lượng lớn đan dược và hai thanh Chân Vũ bảo khí từ Thanh Huyền Các.
Hắn kiếm đâu ra nhiều ngân lượng đến vậy?
Rốt cuộc trên người hắn có bí mật gì?
Đối với Tần Nhã, vị Cửu vương tử bị mọi người coi thường kia khắp người đều toát ra vẻ thần bí khiến người khác tò mò.
Bị tính hiếu kỳ thúc đẩy nên nàng định sẽ đích thân đến dự lễ khảo hạch cuối năm, muốn xem xem trên người Trương Nhược Trần rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật nữa!
- Lão bản, người cũng đến võ trường của vương tộc sao? Quả thực nằm ngoài đự đoán của người khác!
Lâm Phụng Tiên đứng từ xa nhìn thấy Tần Nhã mặc một bộ váy đỏ đi đến liền chủ động chào hỏi đối phương.
Trong mắt Lâm Phụng Tiên, Tần Nhã là một người con gái vô cùng thần bí.
Hắn chỉ từ xa nhìn qua Tần Nhã một lần, cũng không tính là quen thuộc nhưng hắn biết trong tay đối phương nắm giữ nguồn tài lực vô cùng lớn, nó có thể ảnh hưởng đến hoạt động kinh tế của cả Vương thành, tuyệt đối không giống một người con gái bình thường.
Nghe nói, trong Vũ thành cứ mười chưởng quầy thì có đến năm người làm việc cho nàng ta.
Chỉ có điều, hành tung của nàng từ xưa đến nay đều vô cùng bí hiểm, gia chủ các gia tộc lớn muốn gặp mặt nàng cũng không dễ dàng gì.
Nếu như có thể kết giao với nàng, đối với Lâm gia mà nói, chỉ có lợi chứ không có hại.
Tần Nhã nhìn Lâm Phụng Tiên một cái, vẻ mặt ngờ vực hỏi:
- Các hạ là?
Mặc Hàn Lâm nhỏ giọng nói:
- Lão bản, ông ta là gia chủ Lâm gia, Lâm Phụng Tiên.
- Lâm gia? Ồ! Khá thú vị đây!
Ánh mắt Tần Nhã sáng lên rồi lập tức lộ ra nụ cười nho nhã nói:
- Hóa ra là gia chủ Lâm gia! Thất lễ! Thất lễ rồi!
Lâm Phụng Tiên không ngờ Tần Nhã lại là một người con gái biết nói chuyện như vậy nên cười nói:
- Hai năm trước, lúc Lâm mỗ đến Thanh Huyền Các mua một chút đan dược đã từng xin gặp lão bản. Nhưng đáng tiếc lúc đó lão bản đang có chuyện gấp nên phải ra ngoài, Lâm mỗ cũng chỉ đứng từ xa nhìn lão bản một cái. Hai năm trôi qua, lão bản càng ngày càng xinh đẹp!
- Hai năm trước...
Tần Nhã hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì, nhưng trên mặt vẫn nở ra một nụ cười như cũ.
Nàng nhìn qua mấy tên võ giả của Lâm gia đứng sau Lâm Phụng Tiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Ninh San rồi nói:
- Vị này chắc là nhị tiểu thư của Lâm gia? Quả đúng là một vị tiểu mỹ nhân khiến cho nô gia cũng phải cảm thấy tự ti.
Lâm Ninh San đứng sau Lâm Phụng Tiên, nàng mặc bộ y phục trắng như tuyết, mái tóc đen đong đưa, dáng người mảnh khảnh, dung nhan thanh lệ nhưng lại tinh tế, nói thẳng ra chính là một tiểu mỹ nhân đúng tiêu chuẩn.
Nhưng nếu nói dung nhan của lão bản không bằng nàng thì chưa chắc.
Chỉ có thể nói là ai cũng có khí chất riêng của mình.
- Lão bản quen biết tiểu nữ sao?
Lâm Phụng Tiên có chút kinh ngạc nói.
Đương nhiên Tần Nhã không biết Lâm Ninh San, có điều nàng lại điều tra qua Trương Nhược Trần. Trong đó, một trong những người có ảnh hưởng lớn nhất đến Trương Nhược Trần lại chính là vị Lâm đại mỹ nhân này.
Cho nên nàng mới tiện thể nhớ luôn cái tên Lâm Ninh San mà thôi.