Nhìn thấy Trương Nhược Trần nói nhanh như vậy, không biết vì sao, Hoàng Yên Trần lại có chút tức giận, thấp giọng nói:
- Hi vọng ba năm sau, ngươi không hối hận vì hôm nay đáp ứng.
Ngày hôm sau, Trương Nhược Trần, Hoàng Yên Trần, Trương Thiếu Sơ phản hồi Vũ Thị Học Cung.
Trên đường đi tâm tình của Trương Thiếu Sơ rất bất định, đi ở sau cùng, căn bản không dám đến gần Hoàng Yên Trần.
Trương Thiếu Sơ ở Vũ Thị Học Cung đã hơn một năm, danh tự của Hoàng Yên Trần, với hắn mà nói quả thực như sấm bên tai. Bất kỳ nam đệ tử nào, nghe được tên của nàng, đều bị dọa đến sắc mặt đại biến.
Danh xưng của Tam đại nữ ma đầu, cũng không phải là nói đùa.
Nhưng bây giờ, Hoàng Yên Trần lại trở thành vị hôn thê của Cửu đệ, tâm tình của Trương Thiếu Sơ rất phức tạp, đã có chút cao hứng, lại có chút sợ hãi.
Cao hứng là, sau này ở Tây viện rốt cục có thể hãnh diện, ai còn dám khi dễ hắn?
Sợ hãi là, Hoàng Yên Trần cường thế như vậy, Cửu đệ có thể ép được nàng sao?
Thời điểm bọn hắn trở lại Tây viện đã là ba ngày sau, cách khảo hạch thăm dò di tích trung cấp chỉ còn nửa tháng.
Trở lại Tây viện, Trương Nhược Trần đi bái phỏng Đoan Mộc Tinh Linh, nhưng Đoan Mộc Tinh Linh không có ở Huyền tự đệ nhất, trên bàn bao trùm một tầng tro bụi nhàn nhạt, giống như đã đi rất lâu.
Dù sao ở trước khi khảo hạch thăm dò di tích trung cấp, nàng nhất định sẽ trở về, Trương Nhược Trần cũng không có đa tưởng.
Trở lại Hoàng tự đệ nhất, Trương Nhược Trần trực tiếp tiến vào Thời Không Tinh Thạch, lấy ra hộp gỗ chứa Băng Mạch Đan.
Trong hộp chứa tám viên Băng Mạch Đan, mỗi một viên đều là đan dược tứ phẩm, tản mát ra hàn khí rét thấu xương.
Ngón tay Trương Nhược Trần vừa mới đụng chạm đến Băng Mạch Đan, liền bị đông lại, bịt kín một tầng băng tinh hơi mỏng.
- Không hổ là đan dược tứ phẩm, thật lợi hại.
Có thể tưởng tượng, nếu như hiện tại Trương Nhược Trần chỉ là Hoàng Cực cảnh, đừng nói luyện hóa Băng Mạch Đan, chỉ sợ vừa mới đụng chạm, sẽ bị hàn khí đông cứng nửa người.
Trương Nhược Trần vận chuyển chân khí, chân khí theo kinh mạch tuôn về phía năm ngón tay.
Ba một tiếng, hàn băng trên tay nghiền nát.
Ở dưới chân khí bao phủ, Trương Nhược Trần lấy một miếng Băng Mạch Đan, ném vào trong miệng.
Một cỗ đan khí hòa tan ở trong bụng, nháy mắt sau, đau đớn từ trong bụng truyền đến, lục phủ ngũ tạng đều giống như bị đan khí đông cứng.
Hàn khí cực kỳ mãnh liệt, so với lần thứ nhất Trương Nhược Trần dùng Bán Thánh chân dịch thì gấp 10 lần.
Nếu là Huyền Cực cảnh trung cực khác ăn Băng Mạch Đan, tuyệt đối là tìm chết, lập tức sẽ bị đan khí đông chết.
Tuy Trương Nhược Trần cũng là Huyền Cực cảnh trung cực, thế nhưng thể chất của hắn viễn siêu cùng cảnh giới, hơn nữa ở Hoàng Cực cảnh còn tu luyện ra vô thượng cực cảnh, đưa tới Chư Thần cộng minh.
Lần Chư Thần cộng minh kia, ở trên trình độ nhất định cải tạo kinh mạch và Khí Hồ của Trương Nhược Trần, có thể miễn cưỡng tiếp nhận Băng Mạch Đan.
Xoẹt xoẹt!
Trương Nhược Trần làm cho ba mươi sáu kinh mạch vận chuyển, dùng tốc độ nhanh nhất luyện hóa Băng Mạch Đan.
Mười ngày sau, Trương Nhược Trần hoàn toàn luyện hóa Băng Mạch Đan, thân thể dần dần khôi phục nhiệt độ bình thường, thế nhưng cơ bắp, kinh mạch vẫn cực kỳ cứng ngắc.
Trương Nhược Trần mở hai mắt, trong miệng phun ra một ngụm bạch khí.
- Thân thể thật trầm trọng, động một ngón tay cũng rất khó.
Trương Nhược Trần tựa như một người bị băng phong vạn năm, lần nữa thức tỉnh, toàn thân run lên, cảm giác thân thể cực kỳ trầm trọng, mỗi động thoáng một phát, thân thể đều đau đớn kịch liệt.
Trương Nhược Trần gian nan đứng lên, bắt đầu chậm rãi luyện chưởng.
Thông qua phương thức luyện chưởng, hàn khí bị nén vào kinh mạch và cốt cách, từ đó tăng cường thể chất.
Sau này nếu võ giả khác sử dụng vũ kỹ Băng thuộc tính công kích Trương Nhược Trần, Trương Nhược Trần có thể ngăn cản càng thêm dễ dàng.
Một lần lại một lần đánh ra Long Tượng Bàn Nhược Chưởng, Trương Nhược Trần chỉ cảm giác lực lượng của mình trở nên càng ngày càng mạnh, tốc độ xuất chưởng cũng càng lúc càng nhanh.
Tốc độ chân khí trong kinh mạch lưu động cũng nhanh hơn rất nhiều, so trước kia nhanh hơn ba thành.
Tốc độ chân khí vận chuyển càng nhanh, bạo phát ra lực lượng tự nhiên càng mạnh.
Ở trong Thời Không Tinh Thạch, Trương Nhược Trần luyện chưởng pháp suốt năm ngày, mỗi lần đều là chân khí trong cơ thể hao hết mới dừng lại. Sau khi dừng lại, lại dùng đan dược, khôi phục chân khí.
Năm ngày sau, đan khí Băng Mạch Đan còn sót lại hoàn toàn bị luyện vào thân thể, cảnh giới võ đạo của Trương Nhược Trần đạt tới Huyền Cực cảnh trung cực đỉnh phong.
Chân khí trong Khí Hồ đã viên mãn, tùy thời có thể trùng kích Huyền Cực cảnh đại cực.
Ở trong Thời Không Tinh Thạch tu luyện mười lăm ngày, ngoại giới mới qua năm ngày, Trương Nhược Trần còn có đầy đủ thời gian để trùng kích cảnh giới.
- Trương Nhược Trần, Đoan Mộc Tinh Linh đến Hoàng tự đệ nhất, ta nói ngươi đang bế quan, ngươi gặp nàng không?
Thanh âm của Tiểu Hắc vang trong Thời Không Tinh Thạch.
- Đoan Mộc sư tỷ trở lại rồi? Nàng khẳng định lại dẫn theo tin tức gì, đương nhiên phải gặp nàng.
Trên mặt Trương Nhược Trần lộ ra sắc mặt vui mừng, đối với Đoan Mộc Tinh Linh vẫn rất có hảo cảm.
Đột nhiên, hắn lại nghĩ tới một sự kiện.
Cùng Đoan Mộc sư tỷ ở chung lâu như vậy, nhưng vẫn không có hỏi nàng là võ giả của quận quốc nào?
Ngoại trừ biết nàng là đệ tử ngoại cung của Vũ Thị Học Cung, cái khác hết thảy về nàng, vậy mà đều trống rỗng.