Ánh mắt Vân Vũ quận vương nhìn chằm chằm vào Lâm phi.
Tiêu phi cười nói:
- Ba tháng trước Cửu vương tử đã mở được Thần Võ ấn ký rồi!
- Thật vậy sao? Ha ha! Lâm phi, tin tốt như vậy sao nàng lại không nói cho bổn vương nghe chứ?
Trong lòng Vân Vũ quận vương rất vui. Dù gì thì Cửu vương tử cũng là con trai ruột của hắn, cũng là vương tử duy nhất chưa mở được Thần Võ ấn ký.
Chín vị vương tử, tất cả đều mở Thần Võ ấn ký, nên đương nhiên Vân Vũ quận vương phải rất vui mừng rồi.
Lâm phi khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói:
- Cửu vương tử chỉ mới mở Thần Võ ấn ký mà thôi, nên thần thiếp không dám kinh động đến đại vương.
Vân Vũ quận vương nói:
- Chỉ cần Cửu nhi có thể mở Thần Võ ấn ký thì đó chính là việc đáng để chúc mừng. Cho dù thành tựu sau này có hạn thì cũng là một võ giả. Cửu nhi ở đâu? Còn không mau gọi nó ra đây gặp bản vương!
Bát vương tử cười lạnh một tiếng:
- Mọi người đều đến đầy đủ hết rồi, vậy mà Cửu đệ lại đến muộn, hừ, mở Thần Võ ấn ký thì có thể ngạo mạn như vậy sao?
Đúng lúc này, Trương Nhược Trần mặc Hoàng Mãng bào từ trên bậc đá cao ngất đi xuống dưới nói:
- Bát ca, ngươi thường nói xấu sau lưng người khác như vậy sao?
Trương Nhược Trần phong thái hiên ngang bước đến trước mặt Bát vương tử, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn.
Bát vương tử siết tay thành nắm đấm, tỏ vẻ vô cùng tức giận, trước đây Trương Nhược Trần đâu dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn! Bây giờ thực sự đã coi trời bằng vung rồi!
Trương Nhược Trần phất tay áo rồi bước lên phía trước nhìn Vân Vũ quận vương, chắp tay hành lễ:
- Bái kiến đại vương!
Nghe Trương Nhược Trần xưng hô với Vân Vũ quận vương như vậy, tất cả mọi người có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc.
Trong nháy mắt, bầu không khí nơi đây đã trở nên có chút kì lạ, tất cả mọi người đều nín thở không dám thở mạnh.
Vân Vũ quận vương nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần đang đứng phía dưới:
- Con gọi ta là đại vương?
Vương hậu hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Cửu vương tử, ngươi thật to gan, có phải ngươi định không nhận phụ vương ngươi hay không?
Bụp!
Lâm phi run lẩy bẩy quỳ xuống đất vội vàng giải thích:
- Đại vương, Trần nhi chỉ nhất thời sơ ý nên mới gọi nhầm mà thôi!
- Con không gọi nhầm!
Trương Nhược Trần đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào Vân Vũ quận vương nói:
- Làm phụ thân thì tất nhiên phải có trách nhiệm nuôi dạy con của mình, xin hỏi đại vương, từ nhỏ cơ thể con đã yếu đuối nhiều bệnh, người đã dạy con được thứ gì? Giúp đỡ con gì chưa? Đã từng quan tâm đến con chưa?
- Làm phụ thân, phải có ân nghĩa, tình nghĩa, đạo nghĩa. Xin hỏi đại vương, lúc mẫu thân con bị vương hậu phạt trượng thì người có tình nghĩa với mẫu thân con không? Ba năm nay, mẫu thân phải chịu ức hiếp đủ điều, ân nghĩa của người đối với mẫu thân con ở chỗ nào? Vào đêm đông giá rét con và mẫu thân con bị đuổi ra khỏi chỗ ở, bị bắt dọn đến Thiên Điện, chẳng khác nào bị đuổi vào lãnh cung, vậy xin hỏi đạo nghĩa ở đâu?
- Nếu như đã không thể làm phụ thân lại không thể làm phu quân, vậy xin hỏi một câu, con gọi một tiếng đại vương lẽ nào là sai sao?
Lần đầu tiên có người dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Vân Vũ quận vương, đám người xung quanh đã bị dọa cho quỳ rạp xuống đất, không ngừng run rẩy.
Sắc mặt của Vân Vũ quận vương lúc này vô cùng lạnh lẽo, ông nhìn sang vương hậu ngồi bên cạnh, trầm giọng nói:
- Là ai hạ lệnh? Là ai dám đuổi bọn họ đến Thiên Điện?
Vương hậu vẫn ngồi bình tĩnh như cũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bát vương tử và Tiêu phi.
Bụp! Bụp!
Bát vương tử và Tiêu phi lập tức quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên trán.
- Là... Là thần... thần thiếp!
Giọng của Tiêu phi có chút run rẩy.
Tuy là vương hậu hạ lệnh nhưng Tiêu phi nào dám khai ra vương hậu!
Vân Vũ quận vương hừ lạnh một tiếng nói:
- Chỉ có một mình ngươi?
Tiêu phi nhìn Bát vương tử bên cạnh một cái rồi cắn răng nói:
- Chỉ có một mình thần thiếp!
- Được thôi! Nếu như ngươi đã muốn nhận tội này một mình, vậy thì sau này một mình ngươi dọn đến Tử Di Thiên Điện ở đi!
Vân Vũ quận vương nói.
Nghe những lời này, Tiêu phi có thể hiểu được mình thực sự đã bị đuổi vào lãnh cung, sau này khó có cơ hội đổi đời, cả người mềm nhũn ngất luôn tại chỗ.
Sau khi Tiêu phi được khiêng đi, Vân Vũ quận vương liền đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Trương Nhược Trần nói:
- Xem ra con đã hoàn toàn tẩy tủy, trở thành một võ giả thực thụ rồi! Quả thực thay đổi hơn trước rất nhiều! Được! Vì con là người chính trực nên hôm nay bổn vương phá lệ tha cho con lần này. Con có muốn tham gia đợt khảo hạch này không?
Ánh mắt Trương Nhược Trần mang theo vẻ kiên định, không tự ti cũng không kiêu ngạo nói:
- Đương nhiên là muốn tham gia rồi!
- Được! Ha ha! Không hổ danh là con trai của bổn vương, có dũng khí!
Vân Vũ quận vương cười lớn tiếng.
Đây chính là thế giới lấy võ đạo làm chủ, cường giả chân chính thì đầu tiên phải có khí phách, hai là không chịu khuất phục và ba là phải kiêu ngạo.
Nếu như hôm nay Trương Nhược Trần biểu hiện rụt rè sợ hãi, lo này lo kia thì cho dù hắn đã mở Thần Võ ấn ký, Vân Vũ quận vương cũng sẽ không khen ngợi hắn.
Bát vương tử đang quỳ dưới đất vẫn nắm chặt tay, ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần, trong lòng thầm nghĩ: Trương Nhược Trần, bây giờ ngươi cứ đắc ý đi! Trên võ trường khảo hạch, ta nhất định sẽ giẫm ngươi dưới chân, để ngươi biết được rằng, ai mới là là cường giả thực sự!