Nhìn thấy ánh mắt của Trương Nhược Trần, mọi người nhao nhao cúi đầu xuống.
- Ta đến!
Thanh Xích Bạch đứng dậy, cởi ngoại bào trên người, lộ ra áo bào xanh sạch sẽ, cầm một thanh trường kiếm màu xanh, đi về phía chiến đài.
Chân khí ở dưới chân hắn bắt đầu khởi động, ngưng tụ thành khí vân.
Hắn mỗi bước ra một bước, dưới chân sẽ xuất hiện một mảnh chân khí vân, nâng thân thể của hắn, đưa hắn lên chiến đài.
Chứng kiến Thanh Xích Bạch thi triển thân pháp, trong đám người truyền ra tiếng thét kinh hãi:
- Chẳng lẽ... Cái này là võ kỹ thân pháp Nhất Bộ Đăng Vân trong truyền thuyết?
- Có lẽ chính là loại võ kỹ này, nghe nói là võ kỹ thân pháp Linh cấp thượng phẩm, đoán chừng Thanh Xích Bạch đã sắp tu luyện tới đại thành.
- Thanh Xích Bạch rốt cục muốn xuất thủ, hắn đại biểu là thế hệ trẻ tuổi đệ nhất nhân của Thiên Thủy Quận Quốc chúng ta, hắn đã ra tay, có lẽ có thể nhẹ nhõm đánh bại Cửu vương tử của Vân Vũ Quận Quốc.
...
Thanh Xích Bạch rơi xuống chiến đài, lộ ra cực kỳ tiêu sái, nhìn Trương Nhược Trần cười nói:
- Tại hạ Thanh Xích Bạch, vốn không muốn ra tay ở Luận Kiếm Đại Hội, nhưng nhìn thấy Cửu vương tử kiếm pháp tinh diệu, trong nội tâm bội phục, cũng muốn cùng các hạ luận bàn một phen. Ngươi đã liền chiến bốn trận, chân khí nhất định tiêu hao rất nhiều, ngươi nghỉ ngơi trước nửa canh giờ, chúng ta lại tái chiến.
Trương Nhược Trần biết Thanh Xích Bạch là một đối thủ mạnh mẽ, cũng không cuồng vọng cho rằng mình nhất định có thể chiến thắng hắn.
Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu, lập tức ngồi xếp bằng, bắt đầu khôi phục chân khí tiêu hao.
Đại khái một phút đồng hồ sau, Trương Nhược Trần khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, đứng dậy nhìn Thanh Xích Bạch nói:
- Ngươi định tỷ thí như thế nào?
Thanh Xích Bạch nói:
- Cảnh giới Kiếm Ý của ta đạt đến kiếm tùy theo tâm đỉnh phong, nếu chúng ta chỉ so kiếm chiêu, đối với ngươi mà nói, tuyệt đối là bất lợi. Cho nên chúng ta dựa theo quy củ trước đó, ta áp chế tu vi đến Huyền Cực cảnh trung cực, chúng ta ở cùng cảnh giới chiến một trận.
Trương Nhược Trần nói:
- Tốt! Ta không có ý kiến!
Giờ phút này, Tuân Quy Hải ngồi ở bên cạnh Thập Tam quận chúa đứng dậy cười nói:
- Ta có một đề nghị, không biết mọi người có nguyện ý nghe một chút hay không?
Thanh Xích Bạch nhìn thoáng qua Tuân Quy Hải, cười nói:
- Tuân huynh có đề nghị gì, cứ nói đừng ngại.
Tuân Quy Hải nói:
- Chiến đài chỉ dài rộng 9 mét, đối với Huyền Cực cảnh trung cực mà nói là quá nhỏ. Hai vị đều là cao thủ kiếm đạo, hai người các ngươi chiến một trận, nhất định vô cùng đặc sắc. Vì sao không mở rộng chiến trường đến toàn bộ Kim Phượng Uyển, chẳng phải càng lợi cho các ngươi phát huy kiếm kĩ?
Thập Tam quận chúa biết thân pháp của Thanh Xích Bạch hết sức lợi hại, khẳng định chiếm cứ ưu thế, vì vậy lập tức đồng ý nói:
- Tuần công tử nói không sai, chiến đài quá nhỏ, trận chiến này của các ngươi lấy Kim Phượng Uyển làm chiến trường, không cần cực hạn ở trên chiến đài.
Thanh Xích Bạch nhìn về phía Trương Nhược Trần:
- Cửu vương tử, ngươi cảm thấy sao?
Trương Nhược Trần nói:
- Tất cả mọi người đã quyết định như vậy, ta tự nhiên không có dị nghị.
Thanh Xích Bạch nhìn đoạn kiếm trong tay Trương Nhược Trần nói:
- Cửu vương tử, ngươi đổi kiếm đi!
Trương Nhược Trần mỉm cười nói:
- Dùng kiếm của mình đã quen, nếu tạm thời đổi kiếm, ngược lại không cách nào phát huy ra thực lực chân chính.
- Đã như vầy, vậy cứ như thế a!
Thanh Xích Bạch lộ ra tiêu sái thong dong, cánh tay vừa nhấc, trường kiếm kéo một đường cong, một tay nắm chuôi kiếm, một tay nắm mũi kiếm.
Chân khí theo đầu ngón tay tuôn ra, ngón tay giống như bịt kín một tầng ánh sáng màu xanh.
Ba!
Trường kiếm Chân Vũ Bảo Khí cấp bốn, ở dưới chân khí của Thanh Xích Bạch, bị cưỡng ép bẻ gẫy, biến thành một thanh đoạn kiếm.
Thanh Xích Bạch vung tay lên, vứt mũi kiếm ra ngoài, rơi xuống trong hồ nước.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt bội phục nhìn Thanh Xích Bạch, cảm thấy hắn quang minh lỗi lạc. Chỉ có Trương Nhược Trần rõ ràng, kỳ thật trước khi Thanh Xích Bạch leo lên chiến đài, đã làm tốt chuẩn bị đoạn kiếm, cho nên mới lấy Chân Vũ Bảo Khí cấp bốn leo lên chiến đài.
Nếu hắn sử dụng một thanh kiếm hoàn hảo không tổn hao gì, dù đánh bại Trương Nhược Trần, mọi người cũng sẽ không thừa nhận thực lực của hắn.
Ngược lại, nếu hắn chủ động bẻ gẫy trường kiếm, lại đánh bại Trương Nhược Trần, không chỉ thắng Trương Nhược Trần, còn thắng được thanh danh.
Đối với một thiên tài mà nói, thanh danh rất trọng yếu.
Trương Nhược Trần thanh trừ tạp niệm trong đầu, ánh mắt nhìn Thanh Xích Bạch, cả người giống như cùng không gian xung quanh tách ra, tiến vào một loại cảnh giới không minh.