Bát vương tử lắc đầu nói:
- Cũng không phải như vậy! Chỉ là có rất nhiều lời đồn về lão bản này, có người nói, dáng dấp của lão bản này vô cùng xinh đẹp, chỉ cần là nam nhân, nhìn thấy nàng thì nhất định sẽ quỳ dưới váy của nàng.
- Cũng có lời đồn, lão bản này thủ đoạn độc ác, lòng dạ rắn rết, rất nhiều nam nhân từng chết trong tay của nàng.
- Còn có lời đồn, lão bản này vô cùng dâm đãng, nuôi không ít nam nhân. Hơn nữa, nàng còn thích hành hạ nam nhân, rất nhiều nam tử bị nàng chặt đứt tay, móc mắt…
- Đương nhiên, những thứ này cũng chỉ là lời đồn, bổn vương tử cũng chưa từng gặp lão bản này, không biết rốt cuộc nàng là nữ nhân thế nào.
Nghe xong những lời Bát vương tử vừa nói, Đan Hương Lăng cũng không có mấy hảo cảm với lão bản kia.
Ban ngày ban mặt, dẫn theo một nam nhân đi riêng vào kho binh khí, lại còn đóng chặt cửa, không đoán cũng biết chuyện gì xảy ra.
Chắc chắn lão bản này không phải là hạng nữ nhân tốt lành gì. Một lão bản dẫn nam nhân vào kho binh khí, cũng khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
- Két!
Cửa kho binh khí bị đẩy ra, Trương Nhược Trần ôm hai thanh chiến kiếm rảo bước đi ra ngoài, thấy Bát vương tử đứng ở đằng xa, trên mặt liền hiện lên vài phần kinh ngạc.
Bát vương tử nhìn thấy Trương Nhược Trần từ cửa kho binh khí đi tới, cũng thoáng kinh ngạc, ánh mắt của hắn bỗng trở nên thâm trầm:
- Cửu đệ, sao ngươi lại ở Thanh Huyền Các? Đây không phải nơi ngươi nên tới!
Nghe thấy Bát vương tử xưng hô với Trương Nhược Trần, Ham Tử và vị chưởng quầy lớn tuổi kia đều cả kinh, vị Trương thiếu gia này quả nhiên lai lịch không nhỏ, thì ra là con trai của Vân Vũ quận vương.
Đồng thời, bọn họ cũng dài thở dài một hơi, may mà lão bản không xuống tay với hắn. Nếu Cửu vương tử điện hạ xảy ra chuyện ở Thanh Huyền Các, sợ rằng ngày mai Thanh Huyền Các sẽ phải đóng cửa mất.
Đan Hương Lăng cũng từng nghe nói qua về vị Cửu vương tử kia, nghe nói là phế vật duy nhất không thể mở Thần Võ ấn ký trong chín vị vương tử.
Nàng không để ý đến Trương Nhược Trần cho lắm, nên cũng không biết, nửa tháng trước Trương Nhược Trần, đã mở được Thần Võ ấn ký.
Một vương tử phế vật như vậy, sao lại đi ra từ kho binh khí chứ?
Lẽ nào...
Nghĩ đến lời Bát vương tử nói lúc trước, ánh mắt Đan Hương Lăng lại chăm chú nhìn về phía Trương Nhược Trần một lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Trương Nhược Trần khẽ nhíu mày, có vẻ không vui, nói:
- Ngươi có thể tới Thanh Huyền Các, sao ta không thể tới?
Bát vương tử cười lạnh một tiếng, nói:
- Bổn vương đến Thanh Huyền Các mua khí giới, ngươi tới làm gì? Ngươi mua nổi kiếm cấp bậc Chân Vũ bảo khí sao? Hai thanh kiếm trong tay ngươi từ đâu mà có?
Trương Nhược Trần không khách khí nói:
- Ngươi quản hơi nhiều chuyện rồi đó! Kiếm của ta, dù có nhặt được cũng không liên quan gì tới ngươi!
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Bát vương tử trầm giọng quát:
- Tư chất tu luyện của ngươi kém thì cứ ở ngoan ngoãn ở trong vương cung đi, đừng đi ra làm chuyện mất mặt, nếu không bổn vương tử sẽ thay phụ vương cắt đứt hai chân của ngươi.
Trương Nhược Trần trầm giọng nói:
- Ngươi có bản lĩnh đó sao?
Nghe thấy vậy, Bát vương tử hơi ngẩn ra, chợt cười phá lên.
Hai bàn tay của hắn hợp lại làm một, xoay mười ngón tay, cười nói:
- Cửu đệ! Ngày hôm nay, bổn vương tử sẽ cho ngươi biết thế nào là bản lĩnh?
Trương Nhược Trần im lặng đứng đó, ánh mắt bình tĩnh, năm ngón tay nắm lại, chân khí trong cơ thể vận hành khắp sáu đường kinh mạch.
Muốn chiến, vậy thì đánh thôi!
- Ha ha! Bát vương tử điện hạ muốn làm gì vậy? Nơi này là Thanh Huyền Các, không phải vương cung. Cửu vương tử điện hạ là khách quý của Thanh Huyền Các, nếu ai dám ra tay với hắn ở Thanh Huyền Các thì ta nhất định phải quản đó!
Tần Nhã từ trong kho binh khí đi ra, gương mặt mang theo một nụ cười quyến rũ.
Sau khi Bát vương tử nhìn thấy Tần Nhã, cũng kinh ngạc vô cùng, trong lòng có chút rung động.
Nếu không phải Đan Hương Lăng đang đứng cạnh hắn, khiến hắn không dám làm ra chuyện khác người thì hắn tuyệt đối sẽ không thể trấn định như bây giờ.
Bát vương tử rời mắt đi chỗ khác, lạnh lùng nhìn Trương Nhược Trần, nói:
- Hừ! Mặt mũi của vương tộc đều bị ngươi làm mất hết rồi!
Theo Bát vương tử, Trương Nhược Trần vốn không mua nổi kiếm cấp Chân Vũ bảo khí. Hắn có thể có được hai thanh kiếm này, chắc chắn là được lão bản Thanh Huyền Các bao nuôi rồi.
Dùng thân thể của mình hầu hạ lão bản Thanh Huyền Các, đổi lấy tài nguyên tu luyện võ đạo.
Kỳ thực, suy nghĩ của Đan Hương Lăng đang đứng một bên cũng không khác Bát vương tử là mấy.
- Ôi! Cùng là con trai của Vân Vũ quận vương, sao Thất vương tử có thể trở thành anh hùng thiên hạ, mà vị Cửu vương tử lại cam tâm làm món đồ chơi cho nữ nhân dâm đãng? Một người là rồng trên trời cao, một người lại là con giun trong vũng bùn!
Đan Hương Lăng nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, nhẹ nhàng lắc đầu rồi thở dài.
Trương Nhược Trần vốn không biết Bát vương tử đang nói cái gì, bản thân hắn ngay thẳng, không muốn phí lời, chỉ ôm hai thanh kiếm, đi về phía ngoài của Thanh Huyền Các.
Tần Nhã là nữ nhân lão luyện, nàng cũng nhìn ra chút đầu mối nên hiểu được trong đầu Bát vương tử và Đan Hương Lăng đang suy nghĩ gì, vì vậy nàng khẽ nhếch miệng, đôi mắt lóe sáng:
- Cửu vương tử điện hạ, sau này thường xuyên tới nhé! Ta nhất định sẽ chiêu đãi ngươi! Nếu muốn tài nguyên tu luyện khác thì cứ tới tìm ta nha! Ha ha!