Lôi Điện nơi nào đến?
Trong lòng sát thủ kia kinh hãi, lập tức muốn rút đi.
Bành!
Trương Nhược Trần dẫn theo Thiểm Hồn Kiếm, đánh vỡ vách tường, dùng tốc độ nhanh nhất ra tay, một kiếm đâm về mi tâm sát thủ.
Sát thủ này mặc hắc y, nghe được âm thanh xé gió, hắn không ngừng lui về phía sau, tốc độ còn nhanh hơn Trương Nhược Trần một chút, tránh thoát một kiếm tất sát.
Bá!
Cánh tay Trương Nhược Trần vung lên, chém qua cái cổ của sát thủ, xoạt một tiếng, vạt áo màu đen bị chém xuống.
Sát thủ kia sờ lên cổ, phát hiện đầu vẫn còn, mới thở dài một hơi:
- Không hổ là tân sinh thứ nhất, thật sự có tài. Có thể nói cho ta biết, vừa rồi Lôi Điện là chuyện gì xảy ra không?
Trương Nhược Trần biết hắn là kéo dài thời gian, muốn chờ sát thủ ở xa bắn chết mình, vì vậy tiếp tục xuất kiếm nói:
- Xuống Địa Ngục hỏi Diêm vương đi!
- Hừ! Chỉ là một tân sinh Huyền Cực cảnh hậu kỳ, còn muốn giết Huyền Cực cảnh đại viên mãn? Ngươi cũng quá cuồng vọng rồi!
Ánh mắt của sát thủ kia lộ ra hàn quang, từ trong tay áo, rút ra một thanh kiếm rất nhỏ.
Ngư Trường Kiếm.
Bá!
Kiếm quang chớp động, kiếm khí giống như tia chớp đâm về trái tim của Trương Nhược Trần.
Tốc độ của hắn đạt tới mỗi giây 50m, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, cơ hồ là ở trong nháy mắt, đã đâm đến trái tim của Trương Nhược Trần.
Thời điểm hắn cho rằng nhất định có thể giết chết Trương Nhược Trần, đột nhiên không gian trước người Trương Nhược Trần phát sinh vặn vẹo. Kiếm của hắn vậy mà đâm trật, xuyên qua dưới nách của Trương Nhược Trần.
- Tại sao có thể như vậy? Không!
Sát thủ kia hoảng sợ tới cực hạn.
Đối với hai cao thủ võ đạo đang giao thủ mà nói, là không thể có bất kỳ sai lầm. Hơi có sai lầm, như vậy chỉ còn một con đường chết.
- Phốc phốc!
Trương Nhược Trần đâm vào hai mắt cá chân của sát thủ, đánh gãy hai chân của hắn.
Ngay sau đó, thân thể uốn éo, Trương Nhược Trần đi ra sau lưng đối phương, hai ngón tay chập lại, điểm vào Thiên Tâm mạch.
Ba!
Thiên Tâm mạch đứt gãy, tu vi bị phế.
Sát thủ kia ngã ở trên mặt đất!
Trương Nhược Trần không kịp nhìn tướng mạo của sát thủ, vội vàng cầm Thiểm Hồn Kiếm nhảy xuống lầu các, một bước một trượng lao ra ngoài 40m.
Sát thủ kia ẩn thân ở trong lá cây của đại thụ, nhìn thấy Trương Nhược Trần rút kiếm vọt tới, làm cho lòng nàng kinh hãi.
- Hắn làm sao phát hiện được chỗ ẩn thân của ta?
Nữ sát thủ rút ra hai mũi tên độc màu xanh lá, đồng thời khoác lên dây cung, kéo thành hình mãn nguyệt.
Nàng cực kỳ tự tin với tài bắn cung của mình, ở trong khoảng cách 40m, coi như là Huyền Cực cảnh đại viên mãn cũng không có khả năng tránh thoát.
- Meo ô!
Đúng lúc này, nàng nghe được sau lưng truyền đến tiếng mèo kêu.
Một bóng đen hiện lên ở trước mắt nàng.
Hắc ảnh kia duỗi ra móng vuốt sắc bén, vung lên cổ tay của nàng.
Phốc phốc!
Tay phải của nữ sát thủ bị móng vuốt cắt đứt, từ trên cây rơi xuống.
Từ trong tay tuôn ra máu tươi, nhuộm đỏ áo bào đen trên người nàng.
Đau nhức kịch liệt truyền đến, làm cho nữ sát thủ kia phát ra thanh âm buồn bực.
Oanh!
Phía dưới, Trương Nhược Trần huy kiếm chém tới, đại thụ bị chém đứt, ầm ầm ngã xuống.
Nữ sát thủ từ trên cây rơi xuống, ngã ở trên mặt đất, vừa định chạy trốn, lại phát hiện một thanh kiếm mang theo hàn quang gác lên cổ nàng.
- Còn muốn chạy trốn sao?
Trương Nhược Trần dùng kiếm hất đi khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt dung nhan tịnh lệ.
- Dĩ nhiên là ngươi?
Trương Nhược Trần hơi kinh ngạc.
Nữ sát thủ này chính là tân sinh thứ nhất của Tây Viện sáu năm trước, Hoa Liên.
Hoa Liên cắn chặt răng, lộ ra cười lạnh, nhìn thoáng qua Tiểu Hắc ở cách đó không xa, không cam lòng nói:
- Không nghĩ tới ngươi còn nuôi một Man Thú cường đại, là chúng ta tính sai!
- Ai là Man Thú? Thời điểm bổn hoàng uy chấn thiên hạ, lão tổ tông của ngươi còn chưa sinh ra đâu.
Tiểu Hắc cực kỳ không vui nói.
Trương Nhược Trần nói:
- Nói cho ta biết, trong Tây Viện còn có người nào là sát thủ của Địa Phủ Môn?
- Trương Nhược Trần, ngươi quá coi thường ta!
Trên mặt Hoa Liên lộ ra nụ cười quỷ dị.
Oanh!
Dưới chân Hoa Liên hình thành huyết trận đường kính năm mét, tản mát ra huyết quang chói mắt, đồng thời đánh bay Trương Nhược Trần và Tiểu Hắc ra ngoài.
- Đi chết đi!
Hoa Liên từ trong tay áo rút ra một thanh kiếm, nhanh như điện chớp, đâm về phía mi tâm của Trương Nhược Trần.
Quá nhanh.
Trương Nhược Trần cơ hồ thấy không rõ chiêu thức nàng ra tay.
- Nguy rồi, khinh địch rồi. Hoa Liên là tân sinh thứ nhất sáu năm trước, tu vi khẳng định cực kỳ thâm hậu, dù không phải võ giả Huyền Bảng, đoán chừng cũng sẽ không thua võ giả Huyền Bảng bao nhiêu.
Trương Nhược Trần vội vàng vận chuyển chân khí trong cơ thể, chuẩn bị thi triển lực lượng không gian.
Phốc!
Thanh âm mũi kiếm đâm vào thịt vang lên.
Bước chân của Hoa Liên đột nhiên ngừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Nhược Trần, toàn thân run lên, thẳng tắp té trên mặt đất.
Hoàng Yên Trần đứng ở sau lưng Hoa Liên, thu hồi trường kiếm máu chảy đầm đìa, hừ lạnh một tiếng:
- Sát thủ của Địa Phủ Môn càng ngày càng hung hăng ngang ngược, cũng dám đến Long Vũ Điện giết người.
Trương Nhược Trần nhìn Hoa Liên, vừa rồi một kiếm kia của Hoàng Yên Trần cực kỳ chính xác, từ phía sau lưng đâm xuyên qua trái tim.
Trương Nhược Trần nhìn Hoàng Yên Trần nói:
- Vì sao ngươi giết nàng?
Hoàng Yên Trần nhíu mày, cực kỳ không vui nói:
- Nếu ta không giết nàng, hiện tại chết là ngươi. Ngươi tránh được một kiếm kia của nàng sao?
Trương Nhược Trần nói:
- Nừa rồi ngươi hoàn toàn có thể đánh gãy Thiên Tâm mạch, phế tu vi của nàng, vì sao nhất định phải giết nàng. Lưu nàng sống, nói không chừng còn có thể từ trong miệng nàng hỏi ra một ít tin tức.
Hoàng Yên Trần cười nói:
- Ngươi quá ngây thơ rồi, lại muốn từ trong miệng sát thủ của Địa Phủ Môn hỏi ra tin tức?
Bá!
Hoàng Yên Trần thu kiếm, xoay người rời đi.
Trương Nhược Trần nhìn bóng lưng của Hoàng Yên Trần, trong mắt cực kỳ nghi hoặc.
- Nàng đến cùng có phải sát thủ của Địa Phủ Môn hay không?
- Đang nghĩ gì đó?
Đoan Mộc Tinh Linh đứng ở bên cạnh Trương Nhược Trần, theo ánh mắt của Trương Nhược Trần nhìn lại, nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của Hoàng Yên Trần, không khỏi cả kinh nói:
- Ngươi sẽ không hoài nghi Trần tỷ cũng là sát thủ của Địa Phủ Môn chứ?
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Chỉ cảm thấy quá trùng hợp!
- Đúng là rất trùng hợp.
Đoan Mộc Tinh Linh nhẹ gật đầu nói:
- Bất quá ngươi đại khái không cần hoài nghi nàng, nàng tuyệt đối không thể nào là sát thủ của Địa Phủ Môn.
- Vì sao?
Trương Nhược Trần nói.
Đoan Mộc Tinh Linh nói:
- Đầu tiên, sát thủ của Địa Phủ Môn chủ yếu là hoạt động ở Lĩnh Tây cửu quận, mà Trần tỷ không phải người Lĩnh Tây cửu quận. Tiếp theo, sát thủ giết người, chủ yếu là vì tiền. Nhưng Trần tỷ căn bản không thiếu tiền, không thiếu tài nguyên tu luyện. Ngươi biết một thân phận khác của Trần tỷ không?
Trương Nhược Trần hỏi:
- Thân phận gì?
- Nàng là quận chúa được Thiên Thủy Quận Vương yêu thích nhất, có lẽ ngươi nghe nói qua Thiên Thủy Quận Quốc?
Đoan Mộc Tinh Linh nói.
Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu nói:
- Biết rõ. Thật không ngờ, nàng còn có thân phận tôn quý như vậy.
Thiên Thủy Quận Vương là một quận quốc thượng đẳng, không thuộc về Lĩnh Tây cửu quận, nhưng lại cách Lĩnh Tây cửu quận rất gần.
Biên giới của Lĩnh Tây cửu quận cộng lại, cũng không bằng một phần tư Thiên Thủy Quận Quốc.
Phía đông Vân Vũ Quận Quốc giáp giới với Thiên Thủy Quận Quốc, từ ý nào đó mà nói, Vân Vũ Quận Quốc còn muốn phụ thuộc vào Thiên Thủy Quận Quốc.
Hàng năm Vân Vũ Quận Quốc đều đưa rất nhiều cống phẩm đến Thiên Thủy Quận Quốc, cầu mong Thiên Thủy Quận Quốc che chở, bằng không thì Tứ Phương Quận Quốc sớm đã bị Vân Vũ Quận Quốc chiếm đoạt.
Hoàng Yên Trần là quận chúa của Thiên Thủy Quận Quốc, như vậy thì hoàn toàn bài trừ khả năng nàng là sát thủ của Địa Phủ Môn.
- Hoàng sư tỷ tính tình táo bạo, một chút cũng không giống quận chúa.
Trương Nhược Trần lắc đầu.
- Trần tỷ tính cách thẳng thắng, không giỏi ngụy trang, nếu ngươi cùng nàng tiếp xúc lâu, sẽ phát hiện nàng là một người rất không tệ.
Đoan Mộc Tinh Linh cười nói.
Trương Nhược Trần về Huyền tự đệ nhất, đi xem sát thủ bị hắn phế bỏ tu vi.
Thời điểm tới xem, lại phát hiện sát thủ kia đã bị người giết chết.
- Là bị người một chưởng chấn vỡ trái tim.
Trương Nhược Trần sờ lên vị trí trái tim của sát thủ, phát hiện trái tim của sát thủ kia bị chấn chia năm xẻ bảy.
Đoan Mộc Tinh Linh cũng đuổi theo, nhìn sát thủ bị giết chết nói:
- Tại sao có thể như vậy? Chúng ta rõ ràng ở trong nội viện, cách lầu các chỉ 30 mét, rốt cuộc là ai có thể ở dưới tình huống thần không biết quỷ không hay giết chết hắn?
Sắc mặt Trương Nhược Trần ngưng trọng nói:
- Đối phương ít nhất là Địa Cực cảnh đại viên mãn, thậm chí có thể là Thiên Cực cảnh.
Đoan Mộc Tinh Linh biến sắc:
- Trong Tây Viện lại ẩn núp sát thủ đáng sợ như thế, việc này phải lập tức bẩm báo viện chủ.
- Không cần! Cá lớn đã sa lưới rồi!
Tây Viện viện chủ chắp hai tay sau lưng, từ bên ngoài đi đến, trên mặt treo dáng tươi cười nhàn nhạt.
Trương Nhược Trần hỏi:
- Là người phương nào?
Ánh mắt Tây Viện viện chủ nhìn về phía một hòn non bộ nói:
- Tư Đồ trưởng lão, nếu như đã đến rồi, thì cần gì trốn trốn tránh tránh? Còn có tất yếu sao?