Vạn Cổ Thần Đế

Chương 203: Sát thủ đã đến

Chương Trước Chương Tiếp

Đoan Mộc Tinh Linh bình phục tâm tình, tức giận nói:

- Hai tháng sau là khảo hạch quý. Khảo hạch quý chia làm hai trận, trận đầu là Tứ đại ngoại viện liên hợp tổ chức tân sinh luận võ. Trận thứ hai là Tây Viện khảo hạch bài danh. Ngươi có lòng tin hay không?

- Lòng tin gì?

Trương Nhược Trần nói.

Đoan Mộc Tinh Linh nói:

- Ngươi là Tây Viện tân sinh thứ nhất, tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm thay Tây Viện tranh thủ vinh dự. Nếu ngươi có thể dẫn đầu tân sinh Tây Viện, đánh bại Tam đại viện khác, khẳng định có thể được rất nhiều điểm công huân.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Hoàng Yên Trần, lạnh như băng nói:

- Thiên phú của ngươi ở trong tân sinh Tây Viện, đích thật là thứ nhất, thế nhưng năng lực thực chiến chưa hẳn là đệ nhất. Chớ nói chi là Tam đại viện khác cao thủ nhiều như mây, thiên tài xuất hiện lớp lớp, ngươi muốn trở thành tân sinh thứ nhất của Tứ đại viện, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Trương Nhược Trần và Đoan Mộc Tinh Linh đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn Hoàng Yên Trần từ bên ngoài đi tới.

Đoan Mộc Tinh Linh hỏi:

- Trần tỷ, sao ngươi lại tới đây?

Giờ phút này, thần sắc của Hoàng Yên Trần rất không cao hứng nói:

- Ta đi Hoàng tự thứ nhất tìm Trương Nhược Trần, thấy hắn không có ở Hoàng tự thứ nhất, cho nên ta đoán hắn hẳn là ở chỗ ngươi. Tinh Linh, ta thật không ngờ, ngươi lại thích dâm tặc này.

- Không có! Trần tỷ, ngươi nghe ta giải thích...

Đoan Mộc Tinh Linh nói.

- Không cần!

Hoàng Yên Trần nhìn Trương Nhược Trần, lấy ra một bình ngọc xinh xắn, đưa tới nói:

- Dâm tặc, đây là một giọt Bán Thánh chân dịch, ta muốn đổi với ngươi một bảo vật không gian.

Trương Nhược Trần nhìn bình ngọc, lại nhìn Hoàng Yên Trần, có chút nhíu mày, có chút bất mãn với thái độ của nàng, lắc đầu nói:

- Thực xin lỗi! Thanh Hoa phó viện chủ đã đáp ứng giúp ta xin mười giọt Bán Thánh chân dịch, hiện tại ta không cần Bán Thánh chân dịch.

Kỳ thật Trương Nhược Trần đối với Hoàng Yên Trần là rất áy náy, thậm chí muốn tặng nàng một kiện bảo vật không gian. Nhưng thái độ hiện tại của Hoàng Yên Trần, Trương Nhược Trần là không có khả năng đưa bảo vật không gian cho nàng.

Ánh mắt của Hoàng Yên Trần có chút phóng đại, phóng ra ánh sáng lạnh cả người nói:

- Đoan Mộc Tinh Linh có thể dùng một giọt Bán Thánh chân dịch đổi ngươi một cái Không Gian Thủ Trạc, ta lại không được, xem ra nàng và ngươi thật sự rất thân cận. Được rồi! Đã như vầy, ngươi ra giá đi.

Đoan Mộc Tinh Linh sợ Hoàng Yên Trần hiểu lầm, không ngừng nhìn Trương Nhược Trần nháy mắt.

Trương Nhược Trần lại giả vờ như không phát hiện nói:

- 500 vạn lượng bạc, thiếu một xu cũng không được.

Nghe Trương Nhược Trần nói, Hoàng Yên Trần trực tiếp rút kiếm, mũi kiếm chỉ lên cổ Trương Nhược Trần nói:

- Lập lại lần nữa.

Trương Nhược Trần không nhìn trường kiếm, mà nhìn ánh mắt của Hoàng Yên Trần, thản nhiên nói:

- 500 vạn lượng bạc, thiếu một xu cũng không được.

Tính tình của Hoàng Yên Trần vốn nóng nảy, nghe Trương Nhược Trần nói, hỏa khí liền dâng lên:

- Ta rốt cục minh bạch lúc trước thời điểm ta muốn giết ngươi, tại sao Đoan Mộc Tinh Linh lại quấy nhiễu, nguyên lai hai người các ngươi sớm đã thông đồng tốt! Đã như vậy, ta cần gì phải buông tha ngươi? Hôm nay, ta muốn ngươi vì đêm hôm đó trả giá thật nhiều. Sau này, ngươi liền làm thái giám đi!

Hoàng Yên Trần vốn chỉ muốn đi tìm Trương Nhược Trần, đổi lấy một bảo vật không gian, thậm chí có ý tứ chữa trị quan hệ với Trương Nhược Trần.

Nhưng khi nàng phát hiện Trương Nhược Trần cùng tỷ muội tốt nhất của mình ở chung một chỗ, trong nội tâm liền sinh ra lửa giận không hiểu, có cảm giác giống như bị lường gạt, bị phụ tình.

Bá!

Năm ngón tay Hoàng Yên Trần xoay chuyển, trường kiếm vỗ xuống, kéo ra một đóa kiếm hoa, chém về phía giữa hai chân của Trương Nhược Trần.

Trương Nhược Trần cảm thấy nửa người dưới phát lạnh, trong lòng giật mình, lập tức lui về phía sau, hiểm hiểm tránh thoát một kiếm kia của Hoàng Yên Trần.

Hoàng Yên Trần không thuận theo không buông tha, lần nữa ngưng tụ kiếm khí đâm tới.

Bành!

Đoan Mộc Tinh Linh vội vàng xuất kiếm, phá vỡ kiếm chiêu của Hoàng Yên Trần nói:

- Trần tỷ, ngươi trước tỉnh táo một chút, nghe chúng ta giải thích...

Nhìn thấy Đoan Mộc Tinh Linh ra tay, Hoàng Yên Trần càng tức giận, kiếm chiêu giống như tật phong chém ra, hình thành vòng xoáy kiếm khí khổng lồ.

- Đoan Mộc Tinh Linh, chúng ta còn không có chính thức quyết ra thắng bại, hôm nay tới so thử một chút đi, đến cùng ai càng mạnh hơn nữa?

Hoàng Yên Trần tóc dài bay múa, dáng người thướt tha, trường kiếm huy động, cuốn Đoan Mộc Tinh Linh vào vòng xoáy kiếm khí.

Oanh!

Hai cỗ kiếm khí cường đại va chạm, đỉnh phòng bị chấn vỡ ra một cái lỗ thủng to lớn, ngói lưu ly không ngừng rơi xuống.

Hai người bọn họ từ trong lỗ thủng lao ra, võ nghệ cao cường, kiếm khí như cầu vồng...

Thanh âm chiến đấu dần dần đi xa, Trương Nhược Trần nhìn gian phòng bừa bộn, trong lòng cực kỳ im lặng.

- Hoàng sư tỷ thật là phá hư cuồng, chỉ cần chỗ nào có nàng, luôn có thể dỡ phòng ốc xuống, xem ra lại phải đổi chỗ ở mới rồi!

Bỗng nhiên Trương Nhược Trần cảm giác được một cỗ sát khí mãnh liệt, tóc gáy toàn thân đứng lên.

Cơ hồ là bản năng, Trương Nhược Trần bổ nhào về phía trước, lăn ở trên mặt đất một vòng.

Bá!

Một mũi tên độc màu xanh lá xuyên qua vách tường, lướt qua cổ của Trương Nhược Trần, làn da chảy ra vết máu.

Nháy mắt sau, dùng vết máu làm trung tâm, làn da xung quanh lập tức biến thành màu tím đen.

Trương Nhược Trần vội vàng lấy ra Giải Độc Đan, ném vào trong miệng.

Cỗ sát khí kia như trước không có biến mất, giống như Độc Xà ẩn núp ở trong bóng tối, tùy thời bắn ra độc tiễn thứ hai, thứ ba...

Trương Nhược Trần tu luyện ra chân khí thanh ngọc, vốn có tác dụng tinh lọc độc tố. Thế nhưng độc tố màu xanh lá kia lại cực kỳ lợi hại, ăn vào Giải Độc Đan, vận chuyển chân khí thanh ngọc, cũng chỉ có thể ngăn chặn độc tính lan tràn.

- Sát thủ của Địa Phủ Môn rốt cuộc đã tới sao?

Trương Nhược Trần nằm rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích, lặng lẽ mở ra Lĩnh Vực Không Gian.

Ở dưới Lĩnh Vực Không Gian dò xét, Trương Nhược Trần phát hiện khí tức của hai sát thủ. Một sát thủ ẩn thân ở trong lầu các, cách Trương Nhược Trần chỉ 7m.

Sát thủ khác cách khá xa, ẩn thân ở trong lá cây ngoài 40m, nếu Trương Nhược Trần không có Lĩnh Vực Không Gian, thì căn bản là không có khả năng phát hiện đối phương.

Có lẽ chính là người này bắn ra độc tiễn.

Hai sát thủ, một xa một gần.

Trương Nhược Trần có thể cảm giác đến tu vi của bọn hắn, đều là Huyền Cực cảnh đại viên mãn, chân khí cực kỳ hùng hậu, bất kỳ ai ra tay cũng có năng lực giết chết Trương Nhược Trần.

- Vừa ở Thần Lực Điện chấm dứt tu luyện, sát thủ liền tìm tới tận cửa, sao có thể trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ trong mười hai đệ tử thiên tài tiến vào Thần Lực Điện tu luyện, ngoại trừ Tử Thiến, còn có sát thủ khác của Địa Phủ Môn?

Tư duy của Trương Nhược Trần cấp tốc chuyển động, cảm giác có chút không đúng.

- Ta trốn ởt Huyền tự đệ nhất, chính là vì mượn lực lượng của Đoan Mộc sư tỷ, giúp ta đối phó những sát thủ này. Hoàng Yên Trần đột nhiên xuất hiện, dẫn Đoan Mộc sư tỷ đi, sau đó sát thủ xuất hiện. Tại sao có thể trùng hợp như thế? Chẳng nhẽ Hoàng Yên Trần cũng là sát thủ của Địa Phủ Môn?

Trương Nhược Trần ngừng thở, sử dụng lực lượng Lĩnh Vực Không Gian che dấu khí tức, trong nội tâm bắt đầu tính toán.

Hiện tại ưu thế lớn nhất của hắn, chính là hắn có thể phát hiện vị trí của hai sát thủ, nhưng hai sát thủ kia không cách nào phát hiện vị trí của hắn.

Đã như vầy, vậy thì dùng tốc độ nhanh nhất, trước giải quyết sát thủ ở gần, lại đi đối phó sát thủ ở xa.

Thế nhưng hai sát thủ đều là Huyền Cực cảnh đại viên mãn, cường đại hơn Trương Nhược Trần quá nhiều, muốn giết chết một người trong đó cũng cực kỳ gian nan, làm sao có thể giết chết hai người?

Đúng lúc này, Trương Nhược Trần cảm giác Tiểu Hắc đã đến.

Tiểu Hắc lại đi trộm hai quyển sách, kẹp ở dưới hai chi, dùng hai chân sau đi đường, ngẩng đầu ưỡn ngực, từ trong cửa lớn đi đến, hồn nhiên không có phát giác được có hai sát thủ cường đại ẩn thân ở trong Huyền tự đệ nhất.

Trương Nhược Trần từ trong Khí Hồ triệu hoán Càn Khôn Thần Mộc Đồ ra, nắm trong tay, rót chân khí vào Càn Khôn Thần Mộc Đồ, nhờ Càn Khôn Thần Mộc Đồ truyền tin tức cho Tiểu Hắc.

- Trương Nhược Trần đang làm cái gì? Chẳng lẽ lại muốn phong ấn ta vào Càn Khôn Thần Mộc Đồ?

Tiểu Hắc cảm nhận được từ trong Càn Khôn Thần Mộc Đồ truyền ra Phong Ấn Chi Lực, giống như muốn lôi kéo nó vào trong.

Đúng lúc này, thanh âm của Trương Nhược Trần thông qua Càn Khôn Thần Mộc Đồ rơi vào trong tai Tiểu Hắc.

Nghe Trương Nhược Trần đưa tin, hai cái tai mèo của Tiểu Hắc rung rinh, đôi mắt trừng lớn, nhìn về phía hai phương hướng mà Trương Nhược Trần nói.

- Không hổ là sát thủ, thủ đoạn ẩn nấp thật lợi hại, nếu không tra xét rõ ràng, căn bản không cách nào phát hiện tung tích của bọn hắn. Hôm nay bổn hoàng sẽ hảo hảo chơi đùa với các ngươi một chút!

Tiểu Hắc cười hắc hắc, vèo… chui vào trong bụi cỏ.

Có Tiểu Hắc trợ giúp, Trương Nhược Trần tin tưởng tăng nhiều.

- Lôi Điện chi thương!

Võ Hồn của Trương Nhược Trần là Thời Không Võ Hồn, lại mang theo thuộc tính Lôi Điện.

Ở dưới chân khí của hắn thúc dục, điều động linh khí trong phương viên 50m, ngưng tụ thành từng sợi điện quang.

Điện quang hội tụ, lẫn nhau quấn quanh, biến thành càng ngày càng tráng kiện.

Ba!

Một đạo lôi điện xẹt qua hư không, bổ vào trên người sát thủ ẩn thân ở ngoài 7m.

Phốc!

Sát thủ kia ở dưới tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị, bị lôi điện bổ đến toàn thân bốc lên khói xanh, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️