Đi vào Thần Lực Điện, tất cả đệ tử đều giữ yên lặng, không có bất kỳ ồn ào, cũng không có trao đổi lẫn nhau. Chỉ có một canh giờ, tất cả mọi người cực kỳ quý trọng, không muốn lãng phí một giây nào.
Ở trên vách tường tầng thứ nhất của Thần Lực Điện có mười hai bức tranh, phân biệt dán ở mười hai phương vị.
Tuyết Linh, Úy Trì Thiên Thông, Hoa Liên, Cúc Hải Lan tiến vào Thần Lực Điện, liền riêng phần mình lựa chọn một bức tranh, ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.
Bọn họ đều là lão sinh, không chỉ một lần tiến vào Thần Lực Điện, sớm đã quen việc dễ làm, cực kỳ tinh tường pháp tắc tu luyện trong Thần Lực Điện.
- Mười hai bức Bán Thánh Thánh Ý Đồ.
Trương Nhược Trần nhìn mười hai bức tranh ở trên vách tường, hơi kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ, Vũ Thị Học Cung quá giàu có, chỉ là ngoại viện, lại lấy ra mười hai bức Bán Thánh Thánh Ý Đồ cung cấp đệ tử tìm hiểu.
Trương Nhược Trần đến gần xem xét, lại phát hiện địa phương không đúng.
Mười hai bức Bán Thánh Thánh Ý Đồ kia tựa hồ không phải bút tích thực, mà là bản sao.
Không sai, là bản sao.
Mỗi một bức Bán Thánh Thánh Ý Đồ, đại biểu võ đạo và tinh thần ý chí của một vị Bán Thánh.
Thông qua quan tưởng Bán Thánh Thánh Ý Đồ, đệ tử có thể mượn tinh thần ý chí của Bán Thánh đến rèn luyện tinh thần lực của mình, từ đó làm cho tinh thần lực trở nên càng ngày càng mạnh.
Đương nhiên, đệ tử cũng có cơ hội tìm hiểu võ đạo của Bán Thánh, thậm chí lĩnh ngộ ra một ít tuyệt học đặc thù của Bán Thánh.
Mười hai bức Bán Thánh Thánh Ý Đồ kia cũng không phải bút tích thực, mà là bản sao. Chỉ có thể mô phỏng ra tinh thần ý chí của Bán Thánh, không thể mô phỏng võ đạo.
Trận pháp trong Thần Lực Điện rót linh khí vào bản sao, để bản sao sinh ra tinh thần ý chí của Bán Thánh, dùng để rèn luyện tinh thần lực cho đệ tử.
Thần Lực Điện mở ra một canh giờ, cần tiêu hao 5000 viên Linh Tinh, để duy trì tinh thần ý chí trong bản sao.
5000 viên Linh Tinh, là 500 vạn lượng bạc.
Bởi vì tiêu hao quá lớn, cho nên mỗi tháng Thần Lực Điện chỉ sẽ mở ra một lần.
Tử Thiến chọn một bức, xếp bằng ở dưới Bán Thánh Thánh Ý Đồ, bắt đầu tìm hiểu. Góc bên trái bức Bán Thánh Thánh Ý Đồ kia có khắc một hàng chữ nhỏ "Huyết Đồ Bán Thánh Thánh Ý Đồ".
Trên vách tường bên cạnh có khắc giới thiệu về cuộc đời của Huyết Đồ Bán Thánh, đồng thời rõ ràng nói đệ tử cho tiến vào Thần Lực Điện, Huyết Đồ Bán Thánh Thánh Ý Đồ thích hợp võ giả nữ tính, thích hợp võ giả truy cầu tốc độ và giết chóc.
Tử Thiến truy cầu đúng là tốc độ và giết chóc, đoán chừng là vì thấy được giới thiệu, cho nên nàng mới lựa chọn dùng Huyết Đồ Bán Thánh Thánh Ý Đồ đến rèn luyện tinh thần lực của mình.
Hoắc Tinh vương tử và Diêu Thanh Đồng cũng phân biệt lựa chọn một bức Bán Thánh Thánh Ý Đồ.
Lạc Thủy Hàn, Đà Mộc Tử, Hoàng Yên Trần, Đoan Mộc Tinh Linh lại đi lên tầng thứ hai, ở trên bậc thang, Đoan Mộc Tinh Linh nhìn Trương Nhược Trần nháy mắt, tựa hồ bảo hắn đi theo.
Trương Nhược Trần hiểu ý đi theo.
Đoan Mộc Tinh Linh thấp giọng nói:
- Đệ tử tinh thần lực dưới cấp hai mươi, toàn bộ đều ở tầng thứ nhất tu luyện, đệ tử cấp hai mươi trở lên, thì phải đi tầng thứ hai.
- Cũng là Bán Thánh Thánh Ý Đồ?
Trương Nhược Trần nói.
Đoan Mộc Tinh Linh nói:
- Bán Thánh Thánh Ý Đồ trong Thần Lực Điện đều là bản sao, không phải bút tích thực. Tinh thần ý chí trong Thánh Ý Đồ mạnh yếu, cùng linh khí rót vào Thánh Ý Đồ có quan hệ trực tiếp.
- Đồng dạng đều là bản sao của Bán Thánh Thánh Ý Đồ, nhưng mười hai bức Bán Thánh Thánh Ý Đồ ở tầng thứ nhất, chỉ có thể để tinh thần lực của đệ tử đạt tới cấp hai mươi. Nhưng sáu bức Bán Thánh Thánh Ý Đồ ở tầng thứ hai, lại có thể làm cho tinh thần lực của đệ tử đạt tới cấp ba mươi. Nghe nói tầng thứ ba của Thần Lực Điện còn treo một bức Thánh giả Thánh Ý Đồ bản sao, nhưng chỉ Lạc Thủy Hàn mới có thể đến tầng thứ ba.
Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu, không hề hỏi nhiều.
Đi vào tầng thứ hai, Đà Mộc Tử ngồi xếp bằng ở dưới Thánh Ý Đồ của Cửu Chân Bán Thánh, bắt đầu giành giật từng giây tu luyện.
Hoàng Yên Trần ngồi ở dưới Thánh Ý Đồ của Thiên Phong Bán Thánh tu luyện; Đoan Mộc Tinh Linh xếp bằng ở dưới Thánh Ý Đồ của Băng Hà Bán Thánh tu luyện.
Trương Nhược Trần cũng lựa chọn một bức Bán Thánh Thánh Ý Đồ, trên tranh vẽ mười ngôi sao, xếp đặt thành một hàng.
Bức tranh rất bình thường, nếu không phải nó đặt ở trong Thần Lực Điện, thì căn bản nhìn không ra nó là Bán Thánh Thánh Ý Đồ.
“Bán Thánh Tuyết Vạn Kiếm, lưu lại chân ý đồ, góc dưới bên trái, có khắc mười chữ nhỏ.
Từng chữ tràn ngập lực đạo, như dùng Thiết Kiếm viết thành.
Trương Nhược Trần xếp bằng ở dưới Bán Thánh Thánh Ý Đồ, bình tâm tĩnh khí, ánh mắt nhìn về phía bức tranh.
Đại khái một phút sau, trong đầu Trương Nhược Trần vang lên tiếng nổ vang, trước mắt tối đen.
Thời điểm Trương Nhược Trần khôi phục thị giác, hắn phát hiện mình đi tới trên một đại địa đen kịt, không khí rét lạnh, mặt đất mọc đầy cỏ dại, trên đỉnh đầu lơ lửng mười ngôi sao. Mười ngôi sao xếp thành một hàng, giống hình vẽ trên Bán Thánh Thánh Ý Đồ như đúc.
- Cái này là thế giới trong Bán Thánh Thánh Ý Đồ?
Trên mặt Trương Nhược Trần lộ ra mỉm cười, không có chút kinh hoảng, bởi vì trước kia hắn cũng tiến vào Thánh Ý Đồ tu luyện tinh thần lực vô số lần, cho nên cực kỳ tinh tường, hắn cũng không phải thật tiến vào Thánh Ý Đồ, chỉ là tinh thần lực tiến vào Thánh Ý Đồ.
Oanh!
Mười ngôi sao lơ lửng ở trên không trung, tản mát ra vầng sáng chói mắt, hóa thành mười cột sáng, đồng thời từ trên không rơi xuống, chiếu xạ ở trên người Trương Nhược Trần.
Mỗi một cột sáng rơi vào trên người Trương Nhược Trần, Trương Nhược Trần sẽ cảm giác sức nặng trên vai mình gia tăng lên gấp đôi. Khi mười cột sáng đồng thời hạ xuống, quả thực giống như mười ngọn núi lớn áp lên đỉnh đầu.
- Tinh thần ý chí thật mạnh!
Hai chân Trương Nhược Trần giẫm đất, trọng tâm trầm xuống, dùng phương thức đứng trung bình tấn, thừa nhận trọng áp trên người. Hai chân đã lún vào lòng đất, bởi vậy có thể thấy được hắn thừa nhận lực lượng trầm trọng như thế nào.
Thời điểm hắn ổn định thân thể, một bạch y nhân lưng cõng trường kiếm từ trên trời giáng xuống, huy kiếm chém tới hắn.
Bá!
Trường kiếm chém ra, ngưng tụ ngàn vạn bóng kiếm.
Bóng kiếm hội tụ, hình thành một thanh kiếm quang màu trắng, đâm về trái tim của Trương Nhược Trần.
- Phá!
Trương Nhược Trần điều động tinh thần lực của mình, trong tay ngưng tụ ra một thanh kiếm, đột nhiên đâm ra, kiếm quang màu trắng bị chấn vỡ, hóa thành từng sợi sương mù màu trắng.
Bạch y nhân lộ ra nụ cười nói:
- Ở dưới áp lực của thập trọng tinh lực, còn có thể xuất kiếm phá vỡ công kích của ta. Tinh thần lực của ngươi ít nhất đã đạt tới cấp ba mươi, bản sao này đã không giúp được ngươi. Ngươi đi ra ngoài đi!
Xoạt!
Bạch quang lóe lên.
Tinh thần lực của Trương Nhược Trần từ trong họa quyển lui ra.
- Tinh thần lực của ngươi đạt đến cấp ba mươi!
Một thanh âm nữ tử cực kỳ dễ nghe từ phía sau hắn truyền đến.
Trương Nhược Trần kinh hãi, nhìn ra sau lưng, chỉ thấy một nữ tử bạch y đứng cách hắn ba bước.
Thân thể nàng cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, lỗi lạc đứng ở sau lưng Trương Nhược Trần, đôi tinh mâu nhìn Thập Tinh Bán Thánh chân ý đồ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì?
- Bái kiến Lạc sư tỷ.
Trương Nhược Trần đứng dậy.
Lạc Thủy Hàn nhìn Trương Nhược Trần nói:
- Thời điểm ngươi kiểm tra tinh thần lực lần thứ hai, ta biết ngươi sẽ không phát huy ra toàn bộ thực lực. Ta thật hiếu kỳ, tinh thần lực của ngươi đến cùng đạt đến cấp bao nhiêu?
Trương Nhược Trần cười nói:
- Vẫn không thể gạt được Lạc sư tỷ.
- Đi với ta lên tầng thứ ba!
Thanh âm của Lạc Thủy Hàn bình thản, đi về phía tầng thứ ba. Bóng lưng nàng hoàn mỹ không tỳ vết, tóc đen lay động, mùi thơm nhàn nhạt như có thể vĩnh viễn lưu ở trong không khí, làm cho người say mê.
Trương Nhược Trần đi theo hỏi:
- Lạc sư tỷ, nghe nói chỉ có ngươi mới có thể leo lên tầng thứ ba, ngoại nhân không thể leo lên.
Lạc Thủy Hàn nói:
- Ngươi biết tại sao như vậy không?
- Vì cái gì?
Trương Nhược Trần nói.
Lạc Thủy Hàn nói:
- Bởi vì tầng thứ ba của Thần Lực Điện là một bức Bán Thánh Thánh Ý Đồ thật, hơn nữa nó là ta từ trong Lạc gia mang đến Tây Viện.
Trương Nhược Trần dừng bước, biểu hiện rất bình tĩnh nói:
- Nếu bức Bán Thánh Thánh Ý Đồ kia là Lạc sư tỷ từ trong gia tộc mang ra, vậy nó là vật tư nhân của Lạc sư tỷ, ta không nên đi!
Lạc Thủy Hàn xoay người, nhìn Trương Nhược Trần nói:
- Trương Nhược Trần, ngươi phải rõ ràng một sự tình, cái kia là bảo vật tư nhân của ta, như vậy ta có quyền mời ngươi lên tu luyện. Bởi vì toàn bộ Tây Viện, chỉ có ngươi có tư cách.
- Lạc sư tỷ lòng mang rộng lớn, sư đệ bội phục.
Trương Nhược Trần nói.
Lạc Thủy Hàn và Trương Nhược Trần đi vào tầng thứ ba, đưa mắt nhìn đi, đã nhìn thấy trên vách tường có một bức Bán Thánh Thánh Ý Đồ.
Vẫn là một bức tranh, nhưng lại không giống những bức tranh phía dưới, chỉ đứng ở bên cạnh, đã có thể cảm giác được áp lực cực lớn từ trong bức tranh phát ra, làm cho người khó có thể bình tĩnh.
Trương Nhược Trần đi đến dưới Bán Thánh Thánh Ý Đồ, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bức tranh vẽ một khe nước chảy, dòng suối nhỏ liền sông nhỏ, sông nhỏ liền sông lớn, sông lớn liền giang hà, đại giang hợp thành đại hải.
Số lượng dòng suối nhỏ ít nhất cũng hơn một ngàn, số lượng sông nhỏ có trên trăm, số lượng sông lớn thì vài chục, số lượng giang hà cũng có chín.
Cuối cùng chín giang hà hội tụ vào đại hải.
- Đây là tổ tiên Lạc Hư ở thời điểm Bán Thánh để lại Bán Thánh Thánh Ý Đồ. Nghe nói trong đồ không chỉ ẩn chứa tinh thần ý chí của tổ tiên, còn ẩn chứa một loại võ đạo cường đại. Chỉ tiếc, hai trăm năm qua, Lạc gia thiên tài xuất hiện lớp lớp, lại không ai có thể lĩnh ngộ ra loại võ đạo kia.
Lạc Thủy Hàn lộ ra chút tiếc nuối nói.