Hai hàng thị vệ trấn thủ ngoài cửa kho binh khí lập tức quỳ một gối xuống, ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm xuống mặt đất không chớp mắt, không dám nhìn Tần Nhã quá lâu.
Toàn bộ bọn họ đều tỏ ra hết sức lo sợ, giống như đứng trước mặt bọn họ không phải một mỹ nhân tuyệt đẹp mà là một vị sứ giả câu hồn.
Chỉ có Tần Nhã và Trương Nhược Trần đi vào kho binh khí, toàn bộ những người khác đều ở lại bên ngoài.
Nhìn thấy Trương Nhược Trần đã đi sâu vào bên trong với Tần Nhã, Ham Tử lắc đầu thở dài một hơi, cứ như thể hắn đã đoán được kết cục của Trương Nhược Trần vậy.
Những người mua đi một mình vào kho binh khí với lão bản, chỉ cần là nam nhân thì chưa có một ai còn có thể toàn vẹn ra khỏi kho binh khí.
Có người bị chém đứt tay, có người trở thành thái giám, có người bị móc mất tròng mắt, còn có người ngay cả đầu cũng không còn!
Cũng không phải lão bản cố ý đả thương bọn họ, mà là do bọn họ không quản được cái tay của mình, không quản được “phía dưới của mình, làm ra những điều vô lễ với lão bản.
Kì thực mỗi một lần như vậy lão bản mới là người bị hại, nàng ta không thể không cố gắng phản kháng, cho đối phương một bài học.
Chính vì nguyên nhân này nên những người bị lão bản chặt đứt tay, móc mất mắt và biến thành thái giám đều không dám hé miệng để lộ ra ngoài.
Đối với những người có máu mặt, nếu như có một ngày chuyện này bị truyền ra ngoài thì quả thực là quá mất mặt rồi!
Kho binh khí của Thanh Huyền Các rất lớn, được chia thành từng căn phòng khác nhau, có Kiếm phòng, Đao phòng, Thương phòng... trong đó quy mô của Kiếm phòng là lớn nhất.
Ở Vân Vũ quận quốc, đại đa số các võ giả đều thích sử dụng kiếm làm binh khí.
Vũ khí được chia thành: Phàm khí và Chân Vũ bảo khí.
Phàm khí là binh khí của những người bình thường.
Chân Vũ bảo khí là binh khí của võ giả, cũng chỉ có võ giả mới có thể phát huy hết được uy lực thực sự của Chân Vũ bảo khí.
Căn cứ vào phẩm cấp tài liệu tạo ra binh khí, căn cứ vào số lượng hoa văn được khắc trên Chân Vũ bảo khí thì có thể phân chia Chân Vũ bảo khí thành chín cấp.
Phẩm cấp thấp nhất là Chân Vũ bảo khí cấp một.
Phẩm cấp cao nhất là Chân Vũ bảo khí cấp chín.
Trương Nhược Trần mới đi vào Kiếm phòng thì đã cảm nhận được có một luồng chấn động kì lạ, chấn động này tỏa ra từ một thanh kiếm bị gãy nằm trong góc.
Thân của thanh kiếm gãy đó rộng khoảng một bàn tay, mặc dù lưỡi kiếm đã gãy nhưng thân kiếm vẫn còn dài khoảng bốn thước.
Thanh kiếm này nhìn qua thì thấy rất đơn giản, thậm chí trên thân kiếm còn xuất hiện vài chỗ gỉ sét
- Trầm Uyên...
Nhìn thấy thanh kiếm gãy này, Trương Nhược Trần ngẩn người ra một chút rồi lập tức đi về phía nó.
Tần Nhã cười nói:
- Trương thiếu gia quả là tinh mắt, thanh cổ kiếm này có lịch sử gần một nghìn năm rồi, vô cùng nặng và sắc bén. Tài liệu luyện kiếm của nó cũng vô cùng đặc biệt, đến nay vẫn chưa có ai giám định được nó được tạo ra từ kim loại gì?
- Nếu như nó không bị hư hại thì chí ít cũng phải là Chân Vũ bảo khí cấp bảy, thậm chí cấp cao hơn nữa.
- Thật đáng tiếc! Một thanh bảo kiếm tốt như vậy lại bị chém đứt, ngay cả hoa văn trên thân kiếm cũng bị rạn nứt hoàn toàn. Thanh kiếm này, ngoại trừ sắc bén ra thì chẳng có giá trị nào khác nữa. Nếu như Trương thiếu gia muốn mua thì nô gia có thể bán cho ngươi bằng giá của Chân Vũ bảo khí cấp một.
- Bao nhiêu tiền?
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng nhấc thanh kiếm gãy lên, nâng trên tay, nhẹ nhàng lau đi lớp gỉ sét trên chuôi kiếm, phía dưới lớp gỉ sét lộ ra hai chữ cổ “Trầm Uyên.
Trầm Uyên cổ kiếm.
Tần Nhã nhìn thấy Trương Nhược Thần vô cùng thích thanh kiếm gãy này thì trong lòng không khỏi hối tiếc. Chân Vũ bảo kiếm cấp một cứ cho là đắt đi nữa thì cũng chỉ có thể bán được năm trăm lượng bạc, còn không bằng giá của một viên Tụ Khí Đan.
- Một nghìn lạng bạc.
Vì vậy nàng nâng giá lên khá cao.
- Mua!
Trương Nhược Trần nói vô cùng dứt khoát.
Đừng nói một nghìn lượng bạc, cho dù mười vạn lượng bạc thì Trương Nhược Trần cũng phải mua được Trầm Uyên cổ kiếm.
Bởi vì thanh cổ kiếm này chính là thanh kiếm mà hắn đã sử dụng tám trăm năm trước.
Nó chính là thanh kiếm mà Trì Dao công chúa, hiện tại là Trì Dao nữ hoàng đã tặng cho hắn trước đây.
- Người chết, kiếm cũng chết. Nếu như ta được sống lại lần nữa thì kiếm cũng nên được trọng sinh! Trầm Uyên, ta sẽ giúp ngươi rửa sạch bụi bặm, tái hiện hào quang.
Trương Nhược Trần vuốt ve thanh cổ kiếm như thể đang vuốt ve tình nhân của mình, ánh mắt mơ mơ màng màng.
Đây chính là duyên giữa người và kiếm!
Tần Nhã im lặng, người này rốt cuộc có phải nam nhân không? Rõ ràng có một đại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành đang đứng ở trước mặt, hơn nữa còn đang ở trong phòng binh khí cô nam quả nữ, nhưng hắn lại chỉ biết ôm thanh kiếm gãy kia.
Lẽ nào một thanh kiếm gãy lại đẹp hơn nàng sao?
Phải biết rằng, nếu như những nam nhân khác đơn độc bước vào kho binh khí cùng với nàng thì nhất định sẽ bổ nhào vào nàng.
Tuy Tần Nhã vô cùng căm phẫn những nam nhân kia, nàng luôn trực tiếp bẻ tay, móc mắt, cắt đứt của quý của bọn họ, nhưng điều đó không thể hiện rằng nàng không thích nam nhân vì nàng mà điên cuồng, vì nàng mà biến thành quỷ đói.
Nàng rất thích việc khiêu khích sự ham muốn của nam nhân, sau đó lại xuống tay vô tình, để bọn họ tỉnh táo, để bọn họ khóc không ra nước mắt.
Nhưng bây giờ, Trương Nhược Trần chẳng nhìn nàng lấy một cái.
Chỉ cần là một cô gái đẹp thì nhất định sẽ cảm thấy không cam tâm!