Vạn Cổ Thần Đế

Chương 19: Tần nhã (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Khí thành cũng có một tòa Thanh Huyền Các, được xây dựng to lớn hoa lệ, có thể nói nó là công trình kiến trúc đại biểu cho Khí thành.

Ham Tử từ trong túi áo lấy ra một lệnh bài to bằng bàn tay, đưa cho hộ vệ trông giữ Thanh Huyền Các xem, sau đó dẫn Trương Nhược Trần đi vào trong nội viện.

Trong nội viện, một thị nữ đi vào lương đình có mái che màu trắng, nàng khom người cúi đầu nói:

- Đà chủ, Mặc Hàn Lâm giới thiệu một khách hàng, hắn hi vọng người có thể đích thân gặp mặt.

Nữ tử kia mặc một chiếc váy thêu phượng hoàng màu đỏ, ngồi ở giữa đình, búi tóc cao, giữa búi tóc còn cài ba cây trâm màu vàng, đôi mắt long lanh, môi đỏ tươi, làn da vô cùng mịn màng, khuôn ngực đầy đặn, mặc dù được che lấp bằng một tấm lụa mỏng nhưng vẫn có thể thấy những đường nét kiêu ngạo đó.

Nhìn khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trên người không có chỗ nào là không có nét phong tình mê người.

Nàng chính là lão bản của Thanh Huyền Các, Tần Nhã.

Đôi mắt của Tần Nhã khẽ nhếch lên, cười nói:

- Mặc Hàn Lâm giới thiệu người mua, lẽ nào là trưởng lão của tông môn nào đó sao? Hay là gia chủ của gia tộc nào đó? Mà thôi! Hôm nay ta hơi mệt, không gặp nữa.

Thị nữ lắc đầu nói:

- Đều không phải, nhìn thoáng qua chỉ là một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi.

- Hả?

Tần Nhã kinh ngạc hỏi:

- Bình thường Mạc Hàn Lâm làm việc rất đáng tin, sao hôm nay lại làm ra chuyện hồ đồ này?

Thị nữ nói:

- Mặc Hàn Lâm chưa bao giờ làm chuyện hồ đồ, người mà hắn giới thiệu chắc chắn không phải là người bình thường.

Tần Nhã gật đầu, đôi mắt khẽ híp lại thành một khe hở, cười nói:

- Có lẽ là một chuyện khá thú vị đây! Đột nhiên ta lại không mệt nữa, đi xem thử xem rốt cuộc thiếu niên đó có lai lịch gì? Ha ha!

Trương Nhược Trần ngồi trong phòng khách quý, tay bưng một chén trà được điêu khắc từ ngọc lưu ly, nhìn có vẻ rất bình tĩnh và kiên nhẫn đợi.

Ham Tử cũng ngồi trên một cái ghế, miệng uống trà, ngay cả lá trà cũng bị hắn nhai sạch sẽ. Hắn không ngừng tán thưởng loại trà này ngon.

Một lát sau có tiếng bước chân vọng từ bên ngoài tới.

Sau đó Tần Nhã đi vào cùng hai thị nữ.

Ham Tử lập tức đặt chén trà xuống, nhảy khỏi ghế cứ như thể chuột nhìn thấy mèo, hắn cung kính hành lễ với Tần Nhã, thấp giọng nói:

- Bái kiến lão bản.

Tần Nhã đi đến bên cạnh Ham Tử rồi nhìn Trương Nhược Trần một cái. Nàng ta chỉ thấy thiếu niên đó vẫn điềm tĩnh như cũ ngồi tại chỗ của mình, vô cùng bình tĩnh, hắn ta có vẻ trưởng thành và thận trọng hơn so với những người cùng trang lứa.

Cũng cùng lúc đó, Trương Nhược Trần nhìn Tần Nhã một cái, hắn quan sát đánh giá đối phương, quả đúng là một nữ tử xinh đẹp động lòng người. Nếu như để nàng ta đi mê hoặc nam nhân thì chắc chắn chín trên mười nam nhân sẽ lọt vào bàn tay của nàng.

May thay tinh thần của Trương Nhược Trần vô cùng tốt nên không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi sự “mê hoặc của mỹ sắc, hắn đi thẳng vào vấn đề nói:

- Lão bản, ta tin ngươi cũng biết, ta đến đây để mua một binh khí, dẫn ta đến kho binh khí của các ngươi đi!

Tần Nhã đi về phía Trương Nhược Trần, bộ ngực đầy đặn của nàng khẽ rung theo từng bước chân.

Nàng cười nói:

- Trương thiếu gia, ngươi định mua binh khí như thế nào? Trong lòng nô gia cũng cần phải cân nhắc một chút chứ, đúng không?

- Kiếm! Tốt nhất là kiếm cấp bậc Chân Vũ bảo khí.

Trương Nhược Trần ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ mê người, đó chính là mùi hương trên cơ thể của Tần Nhã, nó khiến người ta bất giác bị mê hoặc.

Mùi hương đó vô cùng mê người, nó khiến người ta tràn ngập huyễn tưởng nhưng lại không hề dung tục.

Thực đúng là yêu nữ chuyển thế!

Lần đầu tiên Tần Nhã gặp một nam nhân vẫn giữ được bình tĩnh trước mặt nàng, huống hồ đối phương còn chỉ là một thiếu niên. Thiếu niên không phải là thời điểm tâm tính yếu đuối nhất sao? Không phải là thời điểm không cưỡng lại được mê hoặc nhất sao?

Nhưng ánh mắt của Trương Nhược Trần lại trong suốt, không có một tia dâm tà nào.

- Chẳng trách Mặc Hàn Lâm muốn ta đích thân gặp ngươi một lần, quả nhiên lợi hại, một thiếu niên bình thường làm gì có tinh thần kiên định như vậy chứ?

Tần Nhã gật đầu, cảm thấy Trương Nhược Trần ngày càng thú vị, cười nói:

- Trong kho binh khí của ta quả thực không thiếu kiếm cấp bậc Chân Vũ bảo khí, nếu như Trương thiếu gia đã là khách quý của Thanh Huyền Các thì ta sẽ đích thân đưa Trương thiếu gia đến kho binh khí.

Ham Tử đứng sau lưng Tần Nhã ra sức lắc đầu với Trương Nhược Trần, ánh mắt kia giống như đang nói: Huynh đệ tuyệt đối đừng đi một mình vào kho binh khí với lão bản, nàng ta sẽ ăn ngươi tới mức không còn dư một cục xương nào.

Trương Nhược Trần đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của Ham Tử, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Được! Đa tạ lão bản dẫn đường. Mời!

Mông và ngực của Tần Nhã rất đẫy đà, eo thon mảnh khảnh giống như cành liễu. Nàng đi phía trước Trương Nhược Trần, cố tạo ra những đường cong vô cùng xinh đẹp, mông tròn lắc lư, tóc đen dài như thác nước đung đưa trên lưng. Mỗi một bước chân mông ngọc nở nang lại khẽ động một cái.

Dù chỉ là một bóng lưng thôi cũng khiến người khác không thể dời mắt.

Chẳng trách Ham Tử sợ nàng ta...

Nữ nhân như vậy, nếu như dịu dàng ngoan ngoãn thì nhất định sẽ khiến nam nhân tình nguyện chết vì nàng, nhưng nếu như nàng ta không dịu dàng thì nhất định sẽ khiến rất nhiều nam nhân sợ hãi.

Có thể giết chết bảy vị tướng công, đồng thời lại nắm giữ tài sản kếch xù của Vũ thành, nữ nhân như vậy có thể dịu dàng ngoan ngoãn sao?

Trương Nhược Trần cố gắng khống chế ánh mắt của mình, gắng sức không để nó rơi trên người của Tần Nhã.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 62%👉

Thành viên bố cáo️🏆️