Thiên Tâm Phá Mai chính là chiêu số trên Thiên Tâm Kiếm Pháp, ngay cả Lâm Ninh San đến bây giờ cũng không học được.
Nhìn thấy Cửu quận chúa thi triển ra Thiên Tâm Phá Mai, Lâm Ninh San có chút bối rối, vội vàng tránh né.
Tựa hồ Trương Nhược Trần đã sớm dự liệu được Lâm Ninh San sẽ tránh né, vì vậy cánh tay run lên, kiếm trong tay trầm xuống, chém về phía bên phải.
Cửu quận chúa trông thấy Trương Nhược Trần biến chiêu, cũng đi theo biến chiêu, tay cầm Bích Thủy Kiếm chém tới.
- Bá!
Thời điểm kiếm của nàng dừng lại, không nhiều một phân, không thiếu một phân, vừa vặn gác trên cổ của Lâm Ninh San.
Sắc mặt Lâm Ninh San đại biến, muốn phản kích.
- Đừng nhúc nhích!
Trên cánh tay của Cửu quận chúa lại nhiều thêm vài phần lực đạo, mũi kiếm vạch phá làn da trên cổ Lâm Ninh San, một giọt máu tươi từ trên mũi kiếm lăn xuống.
Nếu Lâm Ninh San dám phản kích, kiếm sẽ đâm vào càng sâu.
Giờ phút này, Cửu quận chúa cực kỳ mừng rỡ, gác kiếm ở trên cổ Lâm Ninh San, dùng mũi kiếm nhá nhá cái cằm của đối phương, cười nói:
- Ninh San muội muội, muội ngàn vạn lần không nên động! Nếu không cẩn thận, bản quận chúa vạch phá khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của muội, vậy thì rất không may!
Lâm Ninh San không dám vọng động, rất sợ Cửu quận chúa sẽ vạch phá khuôn mặt của nàng.
Dùng thân phận của Cửu quận chúa, ở thời điểm luận võ, dù vạch phá mặt nàng, tối đa chỉ bị Vân Vũ Quận Vương và Vương Hậu nương nương răn dạy vài câu, sẽ không thật sự xử phạt đối phương, uy nghiêm của hoàng gia là không thể xâm phạm.
- Nếu không phải Trương Nhược Trần giúp ngươi, ngươi không có khả năng thắng ta.
Lâm Ninh San nghiến răng, cực kỳ tức giận nói:
- Chúng ta lại công bình chiến một trận.
- Ta đã thắng, vì cái gì còn phải đánh với ngươi?
Cửu quận chúa nháy mắt, có chút dí dỏm hỏi.
Kiếm của nàng thủy chung bất động, như tùy thời đâm xuống, hủy dung nhan của Lâm Ninh San.
Ở trước khi thi đấu, Lâm Ninh San chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ thua Cửu quận chúa, cho tới giờ khắc này, nàng đã không thừa nhận mình không bằng Cửu quận chúa.
Lâm Ninh San không cam lòng nói:
- Chỉ cần ngươi nguyện ý cùng ta công bình quyết chiến, chúng ta có thể đánh cược càng lớn. Nếu ta thua ở trong tay ngươi lần nữa, ta nguyện ý làm thị nữ của ngươi, phục thị ngươi mười năm.
- Không có hứng thú!
Cửu quận chúa lắc đầu nói:
- Bản quận chúa không có nhiều thời gian tái chiến với ngươi, trận võ đấu này ngươi thất bại, lập tức quỳ xuống xin lỗi bản quận chúa, bằng không bản quận chúa sẽ hủy dung ngươi, để ngươi biến thành một người quái dị.
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng lắc đầu, thầm than một tiếng, nữ nhân chiến đấu thật đáng sợ.
Nhưng hắn không hề đồng tình Lâm Ninh San!
Nếu trận đấu võ này người thua là Cửu quận chúa, như vậy Lâm Ninh San nhất định sẽ dùng phương pháp càng thêm cực đoan đến nhục nhã Trương Nhược Trần.
Trong mắt Lâm Ninh San mang theo một cỗ âm trầm lửa giận nói:
- Ta đáp ứng xin lỗi ngươi, nhưng không có đáp ứng phải quỳ xuống xin lỗi.
- Bản quận chúa thắng, muốn ngươi quỳ xuống xin lỗi, ngươi xem rồi xử lý! Nếu ngươi không quỳ xuống, vậy bản quận chúa thật sẽ vạch mặt của ngươi.
Cửu quận chúa nói.
Lâm Ninh San nhìn Lâm Thần Dụ, quăng qua ánh mắt cầu cứu.
Lâm Thần Dụ nói:
- Quận chúa điện hạ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng...
- Câm miệng! Ngươi là cái thá gì? Ngươi chẳng qua là nô bộc của Thất ca, có tư cách đứng đấy nói chuyện với bản quận chúa sao?
Cửu quận chúa nói.
Sắc mặt Lâm Thần Dụ trầm xuống, một tia sát ý từ trong mắt hiện lên, nhưng rất nhanh hắn liền che dấu sát ý xuống, cung kính cúi đầu nói:
- Nô tài không dám. Ninh San, còn không lập tức quỳ xuống xin lỗi Cửu quận chúa?
Trong mắt Lâm Ninh San cũng mang theo sát ý nồng đậm, toàn thân run rẩy, đối với nàng mà nói, quỳ xuống xin lỗi Cửu quận chúa, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Cửu quận chúa nháy mắt, cười nói:
- Bản quận chúa cũng không phải người không giảng đạo lý, nếu như ngươi nguyện ý ra một trăm vạn lượng bạc chuộc tội, thì có thể miễn quỳ.
- Một trăm vạn lượng bạc, ta làm sao có được?
Lâm Ninh San nói.
Ánh mắt của Cửu quận chúa nhìn về phía Trương Nhược Trần, ý tứ rất rõ ràng, Cửu đệ cho ngươi một trăm vạn lượng bạc. Chỉ cần ngươi không lấy một trăm vạn lượng bạc kia, bản quận chúa có thể tha ngươi một mạng.
Lâm Ninh San tự nhiên minh bạch ý tứ của Cửu quận chúa, cũng nhìn về phía Trương Nhược Trần.
Chỉ cần ra một trăm vạn lượng bạc, có thể không quỳ.
Nhưng đây chính là một trăm vạn lượng bạc, đối với toàn bộ Lâm gia mà nói, cũng là một số tài phú cực lớn. Lâm Ninh San không nỡ lấy ra.
- Được! Ta quỳ!
Lâm Ninh San như hạ một quyết định trọng đại, vậy mà thật sự quỳ ở trước mặt Cửu quận chúa nói:
- Cửu quận chúa điện hạ, Ninh San xin lỗi ngài, trước kia đều là Ninh San sai, xin ngài tha thứ.
Cửu quận chúa ngây ngẩn cả người!
Cửu quận chúa cũng không có ý tứ muốn làm khó Lâm Ninh San, chỉ muốn bức Lâm Ninh San trả lại một trăm vạn lượng bạc kia.
Thế nhưng nàng thật không ngờ, Lâm Ninh San vì một trăm vạn lượng bạc, lại nguyện ý nhục nhã, quỳ xuống xin lỗi.
Nếu đổi lại Cửu quận chúa, nàng khẳng định làm không được.