- Nếu không có tiền, thì đừng có giả giả bộ làm người tốt. Làm người tốt, là phải trả giá thật nhiều...
Trương Nhược Trần đã cắt đứt Lâm Ninh San nói:
- Một trăm vạn lượng bạc, đích thật là giá cả rất hợp lý, quyết định như vậy đi. Trong vòng một tháng, ta sẽ đưa một trăm vạn lượng bạc đến Lâm phủ.
Kể cả Lâm Ninh San ở bên trong, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
Tốn hao một trăm vạn lượng bạc, mua một nô lệ đê tiện?
Chỉ có kẻ đần mới có thể làm loại sự tình lỗ vốn này.
- Cửu đệ...
Cửu quận chúa muốn nói điều gì, lại bị Trương Nhược Trần ngăn cản.
Trương Nhược Trần nhìn Lâm Ninh San, duỗi ra một tay nói:
- Biểu muội, hiện tại có thể giao khế ước nô lệ cho ta không?
- Biểu ca, huynh thật sự là tài đại khí thô, biểu muội bội phục. Một trăm vạn lượng bạc, vừa vặn làm đồ cưới để ta gả cho Thất vương tử điện hạ, đa tạ biểu ca giúp đỡ.
Lâm Ninh San lộ ra dáng tươi cười sáng lạn, lấy ra một khế ước, đưa cho Trương Nhược Trần.
Trên mặt Trương Nhược Trần cũng mang theo dáng tươi cười nhàn nhạt, tiếp nhận khế ước, xác nhận tên phía trên là A Nhạc, liền vận chuyển chân khí lao về phía năm ngón tay.
Bành!
Khế ước bị chân khí chấn vỡ, hóa thành từng mảnh nhỏ.
Mọi người sửng sốt.
Tốn hao một trăm vạn lượng bạc, mua một nô lệ đê tiện, lại hủy khế ước nô lệ. Chẳng lẽ Cửu vương tử điên rồi?
A Nhạc nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần nói:
- Sau này ta sẽ trả lại ngài gấp trăm lần!
- Xùy!
Một hộ vệ ở sau lưng Lâm Ninh San nở nụ cười nói:
- Gấp trăm lần? Khoác lác đi! Gấp trăm lần là một trăm triệu lượng bạc, coi như là cường giả Thiên Cực cảnh, tích lũy tài phú cả đời, cũng không có khả năng có một trăm triệu lượng bạc.
Lâm Ninh San tự nhiên cũng không tin, chỉ nghĩ A Nhạc quá ngây thơ.
Ngay cả Cửu quận chúa cũng có chút lắc đầu, cảm thấy không đáng thay Trương Nhược Trần. Coi như là những đại gia tộc kia, cũng rất khó một lần lấy ra trăm vạn lượng bạc.
Trong lòng của nàng thầm than, nhưng hiện tại Cửu đệ đã quyết định, cũng chỉ có thể tiện nghi Lâm Ninh San!
Cửu quận chúa đứng ở trung ương Luyện Võ Trường, yểu điệu động lòng người, dáng người ưu nhã, tay cầm trường kiếm, chỉ hướng Lâm Ninh San nói:
- Lâm Ninh San, ngươi đừng vội đắc ý, một tháng đã đến, hiện tại ta chính thức khiêu chiến ngươi.
Lâm Ninh San vừa mới đạt được một trăm vạn lượng bạc, trong lòng đắc ý nói không nên lời, hơn nữa tu vi của nàng tiến nhanh, sao sẽ để Cửu quận chúa vào mắt?
- Cửu quận chúa điện hạ quả nhiên rất tin tưởng, cũng không biết đợi tí nữa nếu thua ở trong tay ta lần thứ ba, còn có thể lãnh ngạo như hiện tại hay không?
Lâm Ninh San cười nói.
Cửu quận chúa tin tưởng cười nói:
- Nếu ngươi thua ở trong tay bản quận chúa, bản quận chúa cũng sẽ không đơn giản buông tha ngươi như vậy.
Lâm Ninh San tựa như một cây Bách Hợp không nhiễm bụi bậm, xinh đẹp khuynh thành, áo trắng bồng bềnh, đi về phía Luyện Võ Trường, đứng ở đối diện Cửu quận chúa.
Ánh mắt nàng nhìn thoáng qua Trương Nhược Trần nói:
- Biểu ca, ta muốn thay đổi quy tắc một chút, nếu ta thắng Cửu quận chúa. Ta không muốn ngươi nói xin lỗi, ta muốn ngươi thay ta làm một chuyện.
Trương Nhược Trần nói:
- Chuyện gì?
Đôi mắt của Lâm Ninh San có chút nhếch lên, cười nói:
- Ta tạm thời còn không có nghĩ kỹ, chờ ta nghĩ kỹ, nhất định nói cho huynh biết. Huynh yên tâm, huynh là biểu ca của ta, ta sao sẽ hại ngươi?
Trương Nhược Trần nhìn thoáng qua Cửu quận chúa, nhẹ gật đầu nói:
- Ta có lòng tin với Cửu tỷ, ta đáp ứng muội.
Nghe Trương Nhược Trần nói, Cửu quận chúa cảm giác áp lực tăng gấp đôi, trong lòng thầm nghĩ, ta phải thắng, tuyệt đối không thể thua, không thể để tiện nhân Lâm Ninh San thực hiện được. Dùng tu vi của ta bây giờ, tăng thêm Thiên Hà Ngọc Kinh, muốn thắng Lâm Ninh San hẳn không phải việc khó.
Cửu quận chúa tự nhiên minh bạch tầm quan trọng của trận chiến này, một tháng này, nàng lấy ra tất cả tài sản mua sắm tài nguyên tu luyện, tu vi đột nhiên tăng mạnh.
- Cửu đệ, đệ yên tâm, Cửu tỷ tuyệt đối sẽ không để cho đệ thất vọng.
Trong mắt Cửu quận chúa lộ ra mỉm cười, nhìn Trương Nhược Trần đưa tới một ánh mắt thần bí.
- Cái ánh mắt này? Chẳng lẽ nàng đã thành công tu luyện tầng thứ nhất của Thiên Hà Ngọc Kinh?
Trương Nhược Trần hơi có chút kinh ngạc.
- Bớt sàm ngôn đi, Cửu quận chúa, hôm nay ngươi nhất định sẽ thua ở trong tay ta.
Lâm Ninh San hừ lạnh một tiếng, bá… rút Tinh Huy Kiếm ra, một kiếm đâm về phía Cửu quận chúa.
Kiếm vừa ra, liền kéo một đạo kiếm quang dài nửa trượng, phát ra kiếm minh chói tai.
- Hoàng Cực cảnh đại viên mãn.
Trương Nhược Trần khẽ chau mày.
Lâm Ninh San vừa xuất kiếm, Trương Nhược Trần liền nhìn ra cảnh giới của nàng.
Tu vi của nàng tăng lên cũng quá nhanh rồi, mới một tháng liền từ Hoàng Cực cảnh đại cực đột phá đến Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, nếu không dùng đan dược, căn bản không có khả năng có tốc độ tu luyện như vậy.
Tam vương tử lắc đầu, lộ ra mỉm cười nói:
- Tu vi của Lâm Ninh San đạt đến Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, cái này đã xong, cửu muội thua không nghi ngờ.
- Nếu Cửu muội thất bại, chẳng phải Cửu đệ phải làm một chuyện cho Lâm Ninh San? Nếu Lâm Ninh San bảo hắn quỳ xuống, chẳng phải tổn hại mặt mũi của Vương tộc chúng ta?
Ánh mắt của Ngũ vương tử có chút hàn ý nói.
Tam vương tử nói:
- Cửu đệ tuổi trẻ khí thịnh, để hắn ăn chút ngăn trở, đối với hắn cũng là một chuyện tốt.