Vạn Cổ Tà Đế

Chương 98: Quay lại biện lương – sóng gió (thượng) (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Tặng lại, nếu có lần sau nữa, bắn trúng không phải khung cửa, mà là trái tim.

Tiểu Mã ca nước tiểu đái cả quần, hắn rút Ảnh Nguyệt đao trên khung cửa, quỳ gối bò đến cửa phòng bếp, khóc ròng ròng nói:

- Gia gia, tổ tông, ngài bỏ qua cho ta đi, không phải ta làm, là Hắc…

- Nói một chút đi.

Tà Thiên không nhìn hắn, yên tĩnh nhìn qua bếp, bẻ mấy cây củi ném vào lò.

Nguyên nhân của chuyện này rất đơn giản, Tiểu Mã ca bị Tà Thiên bỏ gãy tay sau đó lòng mang oán hận, một lần vừa vặn gặp phải Mãnh Hán, tâm tư nhất chuyển, đổi chuyện mình bị bản thân ức hiếp trong sòng bạc thành chuyện bị hắn ức hiếp trên đại hội võ lâm.

Biểu hiện của Tà Thiên trên đại hội võ lâm, đối Biện Lương Thành tạo thành cự chấn động mạnh, cho dù là Cung lão, trong lòng cũng âm thầm phỏng đoán qua Tà Thiên tu luyện công pháp nào, cũng muốn biến suy đoán hóa thành hành động thực tế, tỉ như Bang chủ Hắc Hổ Bang, Lâm Sát Hổ người giang hồ xưng là Sát Hổ Nhi.

Mãnh Hán là bằng hữu ăn chơi của Tiểu Mã ca, nhưng cũng là người của Hắc Hổ Bang, nghe được tin tức này, lập tức bẩm báo Lâm Sát Hổ, Lâm Sát Hổ đại hỉ, nhưng lại sợ bị thế lực của Biện Lương phát hiện nên để Mãnh Hán mượn lý do vì bằng hữu báo thù, bức bách Cổ Lão Bản nói ra hành tung của Tà Thiên.

- Hắc Hổ Bang.

Tà Thiên bẻ gãy một cây củi ném vào lò lô, đứng dậy đi ra ngoài:

- Sòng bạc vốn dĩ như thế nào ngươi phải sửa sang lại như thế đấy, thiếu một chỗ, trên người ngươi thiếu đi một vật.

- Vâng vâng vâng!

Tiểu Mã ca hối hận đến muốn tự sát, hiện tại hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, Tà Thiên của sòng bạc, mẹ nó cũng là Tà Thiên đánh bại Chu Triêu Dương trên đại hội võ lâm, quá hố!

Cổ Lão Bản hạnh phúc húp cháo, húp một ngụm bẹp miệng, khắp khuôn mặt tràn đầy hưởng thụ, hắn liếc mắt nhìn Tà Thiên, cười tủm tỉm hỏi:

- Tà Thiên, đi Hà Tây hành lang đoạt được bao nhiêu?

- Không nhiều.

Tà Thiên đặt hai tấm kim phiếu lên bàn, đẩy đến trước mặt Cổ Lão Bản.

Cổ Lão Bản ngơ ngác nhìn kim phiếu trên trăm hai ngạch số, sau đó dùng lý trí còn sót lại lý trí đổi hai trăm lượng Hoàng Kim thành bạc, còn chưa đếm xong chuỗi con số 0 thì hắn chậm rãi đổ rập trên ghế.

- Rất nhiều.

Đặt chén cháo đặt trên bàn đá, Cổ Lão Bản bình tĩnh nói xong một câu này rồi mới ngất đi.

Tà Thiên cười, không đánh thức Cổ Lão Bản nữa, đôi mắt vừa khôi phục thanh tỉnh lại sắp đỏ lên, hắn nghe được tiếng bước chân lạ lẫm.

- Tà Thiên!

Trịnh Xuân đến gần nội viện đầu tiên là khẽ giật mình, lập tức cắn răng nghiến lợi quát:

- Ngươi quả nhiên xuất hiện rồi! Nhanh vậy.

- Quả nhiên?

Ánh mắt Tà Thiên nhìn Cổ Lão Bản vết thương chồng chất, quay đầu nhìn về phía Trịnh Xuân:

- Những ngày này ta rời đi, ngươi đã tới mấy lần?

- Bốn, bốn lần.

Trịnh Xuân mờ mịt trả lời, sau đó bị sát ý bạo phát làm cho bừng tỉnh, hắn quét mắt nhìn thi thể trong nội viện, còn có Cổ Lão Bản nằm trên ghế, dường như hiểu được cái gì, nhanh chóng vừa lui vừa nói:

- Dừng tay! Dừng tay!

Hồng mâu Tà Thiên lạnh lùng nhìn Trịnh Xuân.

- Hừ, ngươi coi tiểu gia là người nào.

Trịnh Xuân giận không có chỗ phát tiết, cao ngạo nói:

- Mặc dù ta tới đây mấy lần, muốn xem ngươi trở về không, nhưng chưa bao giờ xuất thủ bất chấp lý lễ, ngươi cũng đừng vu hãm ta!

Tà Thiên thu liễm sát ý, hỏi:

- Tìm ta có chuyện gì?

- Ảnh Nguyệt đao chính là bảo vật bất truyền của Trịnh gia ta!

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Trịnh Xuân đen thui, tức giận nói:

- Cho ngươi mượn dùng lâu như vậy, cũng nên trả lại ta rồi!

- Dùng rất tốt.

Tà Thiên ngồi trên mặt ghế đá, từ tốn nói.

Đây là tán dương sao? Trịnh Xuân sắc mặt vui vẻ, nhưng sau một khắc thì đen như đáy nồi:

- Mẹ nó, ngươi không muốn trả sao?

- Đồ của ta, còn trả cho ai chứ?

Tà Thiên giống như nói chuyện đương nhiên hỏi ngược một câu.

Trịnh Xuân trợn mắt nhìn, tức giận đến toàn thân run rẩy, muốn ra tay lại biết mình đánh không lại, chỉ có thể biệt khuất ném câu nói sau đó rời đi:

- Tốt tốt tốt, khi dễ Trịnh gia ta không có ai đúng hay không? Biểu ca ta là Nội Khí cảnh tầng hai, đã báo danh luận võ Nội Khí cảnh, ngươi, ngươi chờ đó cho ta!

- Đứng lại!

- Thế nào, biết mình không đánh lại biểu ca ta sao? Ha ha, vậy thì nhanh lên.

- Trên người ngươi còn có Ảnh Nguyệt đao không?

- Nói nhảm, đây là ta….

Đồng tử Trịnh Xuân hơi co lại, lui lại nửa bước cảnh giác nói:

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

Tà Thiên lấy ra ba cái Ảnh Nguyệt đao, tùy ý ném ra ngoài, chỉ thấy ba Ảnh Nguyệt đao tùy ý bay lên vạch tròn trên không trung, chúng nó vốn nên kiệt lực, nhưng vào thời khắc vi diệu tiếp xúc chạm thử thì nhẹ nhàng đụng một cái, chúng nó tràn ngập sức sống, tiếp tục nhảy múa trên không trung….

Trịnh Xuân nhìn đến phát ngốc.

- Lấy ra.

Tà Thiên thu hồi Ảnh Nguyệt đao, ngoắc ngoắc tay nhìn Trịnh Xuân.

- A a a!

Trịnh Xuân muốn rách cả mí mắt:

- Ngươi ngươi ngươi, ngươi khinh người quá đáng!

Cầm chín Ảnh Nguyệt đao mới tinh, Tà Thiên đưa mắt nhìn Trịnh Xuân khóc lớn mà đi, sau đó đứng dậy, đối mặt với đại môn, hơi hơi khom người.

Lúc Trịnh Xuân vào cửa, Tiểu Mã ca lần thứ ba sợ đến đái ra quần.

Hắn biết Trịnh Xuân, cũng biết hung ác giác nhi của Trịnh gia trong giang hồ, vừa nghe đến đã biến sắc, người này, bây giờ bị Tà Thiên khi dễ đến bật khóc.

Mà khi Hứa Triển Đường đi vào sòng bạc quét mắt liếc một chút, sau đó thân thiết lại hào sảng kêu một tiếng Tà Thiên, Tiểu Mã ca không tiểu nổi nữa, dứt khoát ngất đi.

Trước khi hôn mê hắn đột nhiên phát hiện, Cổ Lão Bản thật sự không nói láo, thiếu chủ Hứa gia, sao lại đến đây rồi?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️