Vạn Cổ Tà Đế

Chương 97: Quay lại biện lương – sóng gió (thượng) (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Cổ Lão Bản rất khổ.

Khổ không phải là thua đến táng gia bại sản trên trận tỷ thí võ lâm, mà chính là tư vị bị đánh rất khổ.

Lúc Tà Thiên vén màn cửa có hình xúc xắc, nháy mắt thấy tất cả bàn ghế đánh bạc bị đập vụn, mặt đất tán lạc mấy chục viên xúc xắc, quầy bán hàng của Cổ Lão Bản có thể ngồi bị hất tung trên mặt đất, một chiếc bàn tính bị cắt thành năm sáu đoạn.

Nói tóm lại, cảnh hoàng tàn khắp nơi.

Cửa nội viện không khóa, Tà Thiên đi tới cửa trông thấy Cổ lão bản ngồi trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, Cổ Lão Bản bị đánh rất thảm, trường sam chỉnh tề bị xé đến nát bét, phía trên tràn đầy vết máu, một cánh tay treo lên, một cái chân kéo trên mặt đất, đều bị chặt đứt.

Giờ phút này Cổ Lão Bản bị người túm tóc lên, Tà Thiên thấy rõ, lúc Cổ Lão Bản bị người ta dựt tóc, trên trán nổi gân xanh, mồ hôi lạnh chảy ròng, rất đau, rất đau.

- Các vị đại gia, có chuyện gì thì từ từ nói, cần gì động tay động chân chứ.

Khiến Tà Thiên không thể tin là, giờ phút này Cổ Lão Bản đang cười.

Tuy nhiên nụ cười là nụ cười nịnh nọt khó coi nhất mà hắn từng thấy.

Biips!

Có người đứt tay xông lại, hung hăng tát Cổ Lão Bản mắt nổi đom đóm, sau đó cười gằn nói:

- Ai bảo ngươi có cá tính như vậy, Cổ Lão Bản à, không thể không nói, hai ta quen biết vài chục năm, thật không biết ngươi lại gan dạ như thế, không phải chỉ là tên tiểu nhị thôi sao, ngươi bảo vệ hắn như thế làm gì?

Cổ Lão Bản bị một tát này đánh cho hoa mắt chóng mắt, đôi mắt mê mang, gượng cười nói:

- Tiểu Mã ca à, quả thực là vô cùng oan uổng mà! Ta nói vô số lần rồi, tiểu tử thúi kia vong ân phụ nghĩa, lão tử nuôi không hắn mấy ngày, ai ngờ bị một tiền bối cao nhân nhìn trúng, không thèm nói câu nào thì mẹ nó đã bỏ chạy, ta còn oan uổng lắm đây.

- Cao nhân? Ha ha, cao bao nhiêu?

- Ách, dù sao cũng rất cao, ta cảm thấy cao nhân kia rất lợi hại, rất giống Cung lão tiền bối trong truyền thuyết.

Bốp!

- Hôm trước nói Chu gia, hôm qua nói Hứa gia, hôm nay còn nói Cung lão, quả thực là hù chết lão tử!

- Được, chớ nói nhảm với hắn nữa!

Một mãnh hắn mặt sắc Cao Lãnh ánh mắt hung ác, cất bước đi đến trước người Cổ Lão Bản, từ trong ngực móc ra một cây đao ném cho Tiểu Mã ca:

- Hỏi lại, hỏi một lần không đáp thì đâm một đao, đâm đến chết

Tiểu Mã ca cúi đầu khom lưng tiếp nhận đao, nghe vậy lại hù sợ:

- Đại ca, giết, giết người, không, không tốt đâu? Mà giết hắn rồi, chúng ta đi đâu tìm tiểu tử kia?

Mãnh Hán nghe vậy khinh thường nói:

- Hắc Hổ Bang chúng ta trải rộng hai mươi sáu thành Tống Quốc, sẽ không tìm được một người sao?

- Đúng, đúng!

Tiểu Mã ca biết Mãnh Hán đang đen mặt uy hiếp, sau đó nhắm đao ngay bụng Cổ Lão Bản, cười lạnh nói:

- Cổ Lão Bản, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, tình huống này là như vậy, tự suy nghĩ một chút, bảo vệ tên tiểu tử kia, hay là bảo vệ mạng chó của mình?

Nhìn thấy mũi đao lãnh quang lấp lóe, Cổ Lão Bản toàn thân run rẩy, bụng kịch liệt run rẩy, mắt thấy sắp bị hoảng sợ ngất đi, lại bị hắn dùng nghị lực lớn lao ngăn chặn, nhớ tới tờ giấy Tà Thiên viết ta đi hành lang Hà Tây, hắn đắng chát dùng hết sau cùng một tia dũng khí cười nịnh nói:

- Chư vị lão đại, ta, ta nói, thật sự là thực, lời nói thật.

- Được, Cổ Lão Bản ngươi thật giỏi, lão tử thật sự bội phục ngươi!

Tiểu Mã ca cũng giận, dữ tợn cười một tiếng, lúc này cổ tay dùng lực, muốn đâm về phía trước!

Đúng vào lúc này, một tiếng kêu thê lương thảm thiết lọt vào trong lỗ tai hắn!

Mẹ nữ! Lão tử còn chưa đâmnđâu, Tiểu Mã ca giật mình, còn tưởng rằng là Cổ Lão Bản kêu thảm, lúc này ngẩng đầu, lại phát hiện thân ảnh sừng sững sau lưng Cổ Lão Bản, sau đó hắn cũng quay đầu nhìn lại.

- Ha ha! Tà Thiên! Thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, xem ra không uổng phí công… đại ca? Đại ca ngươi sao thế?

Hai mắt Tà Thiên ửng đỏ đặt chân vào nội viện, lạnh lẽo như hàn băng.

Cổ Lão Bản ngốc trệ một lát, vui mừng hiện lên trên mặt hắn, nhưng sau một khắc thì bỗng nhiên đại biến, bạo quát:

- Chạy!

Chữ này, khiến cho tâm thần Tà Thiên hoảng hốt.

Trong thoáng chốc, hắn nhớ tới hai người.

Một người làÂn Điềm Nhi ở hành lang Hà Tây, đau khổ cầu khẩn cứu chính, một người trên Âm Thần Phong, dùng thân thể của mình thay mình ngăn căn nhất chưởng tuyệt sát, Ôn Thủy trưởng lão.

Trước mắt Cổ Lão Bản, là người thứ ba.

Ba người này hắn rất chán ghét, bởi vì hành động của bọn hắn hoàn toàn phá vỡ thế giới quan ban đầu mà hắn vừa nhận thức được trên Ám Lam Sơn.

Giết hại, lừa gạt cùng vô tình, biến mất đâu rồi?

Điều này khiến Tà Thiên mười hai tuổi rất phiền hà, bởi vì hắn cảm thấy thời gian của mình chỉ có thể dùng để tu luyện, suy nghĩ chiến đấu như thế nào, như thế nào sống sót, nghĩ tới những vấn đề này, quá lãng phí.

Nhưng hành động của ba người lại trực tiếp đánh vào trái tim luôn phòng ngự của hắn, trong vách đá Âm Thần Phong, hắn dùng nghị lực lớn lao ép buộc mình không đi nghĩ đến chuyện này, bởi vì hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, ai ngờ về tới Biện Lương, hắn lại gặp được.

- Ngươi biết ta ở đây, bọn họ hỏi ngươi, tại sao ngươi lại không nói chứ?

Không nhìn tám chín người trong nội viện, Tà Thiên nghiêm túc hỏi Cổ Lão Bản.

Tà Thiên trầm ổn khiến Cổ Lão Bản giật mình, dường như hiểu rõ cái gì, trong lòng của hắn lập tức an tâm, cười đắc ý, dùng tay trái vỗ ngực một cái, đau đến nhe răng nhếch miệng, lại kiên cường nói:

- Ta là loại người này? Lăn lộn trên giang thì phải hiểu rõ chữ “nghĩa.

Có điều nói vậy nhưng Cổ Lão Bản lại khóc:

- Mẹ nó đám người này ra tay cũng quá hung ác, vừa đến đã đánh, hu hu thật mẹ nó đau, đám sát tài này, trừ uy hiếp cũng không biết dụ dỗ, cho lão tử một trăm lượng, lão tử đã sớm nói rồi, hu hu.

Lời này nửa thật nửa giả, Tà Thiên biết, Cổ Lão Bản ái tài này nửa câu đầu là thật, nửa câu sau mới là giả.

Sau đó hắn cười, dường như cười ra nước mắt, nước mắt đảo quanh mắt!

Sau đó hắn nhìn về phía người chung quanh, đầu tiên nhìn Tiểu Mã ca, Tà Thiên nhớ mang máng, tay người này, là bị hắn dùng Ngưu Ma Chiến làm gãy.

Nhưng hắn không phải người đánh cược ngày đó, bởi vì ở đây tu vi thấp nhất, cũng có Man Lực cảnh tầng tám.

- Thật can đảm!

Mãnh Hán bị ngã xuống đất đột nhiên kinh ngạc, cho tới giờ khắc này, hắn người mới hồi phục tinh thần lại, móc ra binh khí, hung tợn vây quanh Tà Thiên:

- Tiểu tử chán sống, dám giết người của Hắc Hổ Bang ta!

Tà Thiên giương một tay lên, ba Ảnh Nguyệt đao uyển chuyển nhảy múa trong nội viện, tiếng kêu gào thê thảm êm tai giữa đêm, múa ra từng đoá từng đoá hoa mai đỏ thẫm.

Nhận lất Ảnh Nguyệt đao trở về lòng bàn tay, Tà Thiên không có vẩy rơi hết vết máu, ngược lại để đao ngang trước mặt, nhìn kỹ hai con ngươi mình ánh lên trên thân đao.

So với máu trên thân đao còn đỏ.

Cổ Lão Bản rất ngọt.

Ngọt không phải toàn thân đau xót, mà là người khi dễ mình bị đánh ngã trên mặt đất, Tiểu Mã ca đáng thương đang ở phòng ngoài sửa bàn ghế, đương nhiên quan trọng nhất, là tiểu nhị Cây rụng tiền đã trở về.

Hắn hạnh phúc đến ngất đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️