Vừa dứt lời, chấp sự duỗi thẳng cẳng trợn mắt, ngất đi.
Tà Thiên nhíu nhíu mày, đi đến điểm báo danh thứ hai, may mắn là, chấp sự điểm báo danh thứ hai là nhân viên tạm thời, chưa từng nghe qua tên hắn, lúc hắn chuẩn bị viết xuống hai chữ Tà Thiên, lại đột nhiên sửng sốt, ngẩng đầu hỏi:
- Man Lực cảnh tầng chín? Còn đại viên mãn?
- Nhưng nghe nói Man Lực cảnh không cho phép báo danh?
- Ách, cái này thật sự không có.
Chấp sự lắc đầu, lại tốt tâm an ủi nói:
- Các hạ, muốn nổi danh còn có biện pháp khác, đây chính là Nội Khí cảnh luận võ, ngươi là một Man Lực cảnh, không phải tự tìm tai vạ sao?
- Báo danh đi.
Chấp sự bất đắc dĩ, lắc đầu viết hai chữ Tà Thiên, lúc viết đến Man Lực cảnh tầng chín đại viên mãn, trong lòng chán ngán, đại viên mãn, Nội Khí cảnh mới có cảnh giới, mẹ nó lúc nào Man Lực cảnh cũng có vậy, ai, giả vờ trâu bò như này, ta cho mười điểm!
Quá trình Tà Thiên báo danh tuy có gợn sóng, nhưng nhìn chung lại rất bình yên, nhưng đợi đến khi vị chấp sự thứ nhất tỉnh lại cũng đã là một canh giờ dau, đại nhân vật làm mưa làm gió trong Biện Lương Thành tựa như Lôi Công đến, oanh minh không thôi.
Một đôi đũa ngà tinh xảo, kẹp một miếng thịt giòn tan tỏa ra mùi thơm mê người, không ai có thể kháng cự loại dụ hoặc này, nhưng Chu Bác Nhiên có thể chống cự, bởi vì đôi đũa này đã dừng bên miệng hắn rất lâu rồi, thịt giòn tan đã lạnh.
- Ngươi lặp lại lần nữa.
Sau một hồi lâu, Chu Bác Nhiên mặt không thay đổi để đũa xuống, âm trầm nói.
Chu gia lão tổng quản bị dọa đến đầu cũng không dám ngẩng lên, tranh thủ thời gian lớn tiếng lập lại:
- Vừa nhận được một tin tức, Tà Thiên kia quay về Biện Lương, báo danh luận võ Nội Khí cảnh!
Thư phòng tĩnh mịch, một lát sau vang lên thanh âm thoát hơi, lão tổng quản kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện gia chủ đang phun một ngụm khí thật dài, một lát sau, thần sắc Chu Bác Nhiên ảm đạm mấy phần, nhắm mắt khua tay nói:
- Gọi Triêu Dương đến đây, à không, gọi tất cả trưởng lão đến nghị sự đường, gọi Triêu Dương lên.
- Ngươi nói cái gì?
Cung lão kéo người tới lại, kinh hỉ nói:
- Tà Thiên trở về rồi?
Người tới hoảng sợ lắc đầu, run giọng nói:
- Tà, Tà Thiên báo, báo danh Nội Khí cảnh.
Thấy Cung lão ngơ ngẩn, người tới đành phải cúc khom người Cung lão vội vàng rời đi, còn có thật nhiều nhà chờ hắn báo tin.
Khâu Dương ngơ ngác nhìn Hứa thiếu gia, chủ tử hắn lúc ở quân doanh luôn luôn tỏ vẻ nghiêm túc, xưa nay không cười, sau khi rời khỏi quân doanh, nụ cười phóng đãng thoải mái hơn nhiều, nụ cười này là trào phúng người trong thiên hạ, bởi vì Hứa thiếu gia chướng mắt tất cả mọi người.
Hắn vẫn cho rằng không ai có thể vào lọt vào pháp nhãn của Hứa thiếu gia, có điều giờ phút này nhìn thấy nụ cười trên mặt Hứa thiếu gia chậm rãi tan biến, hắn hiểu được cuối cùng cũng có người lọt vào mắt Hứa thiếu gia.
- Thú vị.
Nụ cười lần nữa hiện lên trên mặt Hứa thiếu gia, hắn cười nhạt nói:
- Người đi Hà Tây hành lang còn chưa trở lại sao?
- Hồi bẩm Hứa thiếu gia, tạm thời vẫn chưa.
- Sau khi trở về, trước tiên báo ta.
Hứa thiếu gia đứng dậy đi ra ngoài:
- Man Lực cảnh báo danh Nội Khí cảnh, từ khi Tống Quốc khai quốc đến nay cũng là lần đầu, ha ha, hắn muốn chặt đứt con đường của tất cả mọi người đường sao… thật không ngờ, chỉ muốn người ta chơi đùa với ngươi một chút thôi, kết quả cũng kéo theo mình vào trong đó.
Khâu Dương nghe vậy, toàn thân cự chiến! Chẳng lẽ, thân là Hứa Thiếu gia đệ nhất thiên tài Tống Quốc, cũng muốn ghi danh?
Thành Bắc Biện Lương Thành, là hoàng cung của Chúa Tể Tống Quốc.
Hoàng cung rất lớn, phồn hoa lộng lẫy, cho dù toàn bộ Biện Lương Thành đều tối chỉ cần Hoàng Đế muốn hoàng cung sẽ sáng lên.
Hoàng Đế Đại Tống họ Triệu tên Diệp, giờ phút này hắn đang nằm trên ghế xích đu trong lương đình của Ngự Hoa Viên, vừa uống rượu, vừa cùng hoàng hậu Phượng Quan Hà Bí nói giỡn, thỉnh thoảng liếc nhìn vũ nữ nhảy múa giữa Uyển Trì, vô cùng hài lòng.
Đúng lúc này, một tên tiểu thái giám nện bước đi vào Ngự Hoa Viên, nhỏ giọng nói với lão thái giám bên ngoài đình nghỉ mát nói cái gì đó, Triệu Diệp tùy ý thoáng nhìn, nhìn thấy lão thái giám kinh ngạc, nhất thời hứng thú, cười nói:
- Xảy ra chuyện gì lại khiến ngươi giật mình như thế.
Lão thái giám giật mình, đi nhanh tiến lên tiến đình, ôn nhu hồi bẩm nói:
- Hoàng thượng, chỉ là chút chuyện vặt trong dân gian, không dám khi nhục thánh ân.
- Việc nhỏ trong dân gian đã tiến vào nơi đây, vậy cũng thành chuyện của Hoàng gia ta.
Tâm trạng Triệu Diệp rất tốt, cũng không nổi giận, có chút hứng thú cười nói:
- Ngươi nói cho trẫm nghe.
- Vâng, hoàng thượng.
Lão thái giám trầm ngâm một lát, dường như đang cân nhắc nên nói như thế nào mới thỏa đáng, không bao lâu có chủ ý, mở miệng cười nói:
- Hôm nay trận trận tỷ thí lớn, có vị võ giả Man Lực cảnh báo danh tham gia Nội Khí cảnh luận võ.
Triệu Diệp nghe vậy, nhất thời không chút hào hứng, đang muốn phất tay để lão thái giám lui ra, lão thái giám còn nói thêm:
- Vị võ giả này rất kỳ lạ, lúc trước báo danh tham gia trận đấu giữa Man Lực cảnh, một chiêu đánh bại Chu Triêu Dương, một chiêu phá Thiên Toàn Địa Chuyển của Trịnh gia, kết quả bị Cung Thành An phán thua rời đi.
- Chu Triêu Dương? Trịnh gia?
Lão thái giám chỉ ra mấy vị cao thủ, Triệu Diệp nghe vậy lại nhịn không được đứng dậy, kinh ngạc nói:
- Một người là đệ nhất thiên tài Chu gia, một là thủ pháp ám khí bất truyền của thế gia, người này tên gì?
- Hồi bẩm bệ hạ, Tà Thiên.
Triệu Diệp đi qua đi lại, khi thì nhướng mi, khi thì nhíu mày, không bao lâu hắn nhìn về phía lão thái giám, cười như không cười nói:
- Không nghĩ tới Tống Quốc ta trừ Hứa Triển Đường, còn có thiếu niên thiên tài như vậy, có lẽ, đây cũng không phải chuyện nhỏ nhặt dân gian đâu lại giúp trẫm theo dõi hắn.
Tà Thiên không biết, khi hắn đi vào thành Nam Nhạc Cư Phường, đệ nhất thế gia võ lâm Tống Quốc, bởi vì hắn mà tổ chức Trưởng Lão Hội, vinh dự được Hứa Triển Đường đệ nhất thiên tài Tống Quốc từ Nhạc Cư Phường chạy đến điểm báo danh, mà đại danh của hắn, đã bị Tống Quốc Hoàng Đế biết.
Cho dù coi như biết, hắn cũng sẽ không để ý, điều khiến hắn để ý là, tiếng kêu thảm thiết truyền ra trong sòng bạc.