Biện Lương Thành trận tỷ thí lớn giữa các võ giả Man Lực cảnh đã hạ màn kết thúc.
Không ngoài dự đoán của mọi người, Chu Triêu Dương một lần nữa thu hoạch được tư cách dự thi, lấy ưu thế không thể tranh luận, tuỳ tiện thu hoạch được vị trí đứng đầu của trận đấu lớn, đương nhiên, người người đều biết, đây là vì trước đó người kia đã bị đuổi đi.
Trừ Chu Triêu Dương đứng đầu, trận chung kết mười người trước, có tám người là võ giả của Biện Lương Thành, mọi người cũng không quá kinh ngạc về chuyện này, bởi vì kỳ trước mười người luận võ gần như là như thế, ngược lại làm cho bọn họ kinh ngạc là, lần này lại có võ giả đến từ nơi xa xôi đoạt hạng mười một.
Võ giả này, chính là Trần Cần Trần gia của Dương Sóc Thành.
Có lẽ là bị Tà Thiên kích thích, Trần Cần gian nan đánh qua vòng đấu loại, trươc đại hội tỷ thí chính thức đột phá đến Man Lực cảnh tầng tám, mười lăm tuổi Man Lực cảnh tầng tám, cho dù đặt ở Biện Lương Thành, cũng thuộc về phạm trù thiên tài.
Tu vi đề bạt, lại thêm ra sức phấn đấu cùng một số vận khí, Trần Cần cuối cùng cũng đạt được ước muốn, thành công xâm nhập mười vị trí đầu, có thể được tam đại môn phái Tống Quốc chiêu làm đệ tử.
Đối với Trần gia mà nói, đây là niềm vui ngoài ý muốn tương đối lớn, hai vị trưởng lão ra roi thúc ngựa trở về Dương Sóc Thành báo tin vui, mà Trần Cần cũng sớm rời giường nghiêm túc ăn mặc một phen, mang theo Trần Cường cùng trưởng lão, đi đến võ đài.
Hạng nhất cuối cùng của trận đấu cũng luận võ sắp xếp mười người, như trước kia, Chu Triêu Dương cần phải đi Xích Tiêu Phong, không sớm tỏ vẻ chú ý tới nàng ở đại hội võ lâm, Chu gia thì cùng Đao Phách Môn đạt thành hiệp nghị, Chu Triêu Dương sẽ trở thành thiếu môn chủ của Đao Phách Môn.
Lo lắng chờ đợi, Trần Cần cuối cùng cũng nghe được trọng tài vang từ chiến đài.
- Dương Sóc Thành, Trần Cường, Đao Phách Môn!
Chấp sự trọng tài cao giọng vừa quát, Trần Cần kích động sắc mặt ửng hồng, mặc dù hắn mộng tưởng tiến vào đệ nhất đại phái Xích Tiêu Phong tu hành, nhưng hắn cũng rõ ràng đây chẳng qua là mộng.
Có thể đi vào Đao Phách Môn, đã là kết quả mà tổ tiên Trần gia luôn mong muốn, huống chi lần này Chu Triêu Dương đứng đầu, cũng sẽ tiến vào Đao Phách Môn, từ nay về sau, hắn chính là đồng môn sư đệ với Chu Triêu Dương, quan hệ này, đủ để toàn bộ Trần gia cả họ được nhờ.
Ngay lúc Trần Cần miên man bất định, một thanh âm không to lắm nhưng lại vô cùng kiên định khiến sàn đấu dần dần trở nên tĩnh lặng.
Cung lão chau mày, nhìn về phía Chu Triêu Dương dưới đài cách đó không xa, hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Chu Triêu Dương cúi đầu xuống, lại một lần nữa lập lại:
- Ta muốn đi Xích Tiêu Phong.
- Chu Triêu Dương.
Trọng tài trên đài, Huyền Y trưởng lão Đao Phách Môn nhất thời đứng lên, kinh ngạc vô cùng quát to:
- Ngươi, ngươi lặp lại lần nữa!
- Ta!
Chu Triêu Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, gằn từng chữ:
- Muốn đi Xích Tiêu Phong!
Trên sàn đấu, im ắng lạ thường!
Huyền Y trưởng lão toàn thân run rẩy, chỉ Chu Triêu Dương, tức giận đến một câu cũng không nói nên lời.
Cung lão chân mày nhíu chặt hơn, liếc mắt nhìn Chu Bắc Nhiên bên cạnh im lặng không nói, thấy đối phương không có bất kỳ biểu lộ gì, trong lòng nhất thời ai thán một tiếng, lạnh lùng nói:
- Trước đó hai bên tình nguyện, sau đó nói không giữ lời, Chu Triêu Dương, ngươi thiếu tất cả mọi người một lý do.
- Lý do.
Trong mắt Chu Triêu Dương lướt qua một tia mờ mịt, thì thào hỏi nói:
- Đao Phách Môn, có thể khiến ta đánh bại hắn?
Lời này vừa nói ra, trên đài tất cả đại nhân vật đều trầm mặc.
Mặc dù hắn chỉ dùng phiếm chỉ, có thể tất cả mọi người biết, chính cái này, mấy ngày trước đánh bại Chu Triêu Dương, thậm chí ít người biết chuyện càng rõ ràng, dù là Chu Triêu Dương không giả vờ, hắn có thể nhẹ nhõm đánh bại Chu Triêu Dương.
Bời vì, lời này là võ lâm đệ nhất nhân Cung lão nói, không ai không tin.
Huyền Y trưởng lão yên lặng ngồi xuống, không tiếp tục lý luận cùng Chu Triêu Dương, càng không nói thêm mấy câu hả giận, vãn hồi thể diện cho Đao Phách Môn, là như vậy không có ý nghĩa gì cả, Đao Phách Môn quả thực không thể nào bồi dưỡng được một yêu nghiệt như Tà Thiên.
Vậy Xích Tiêu Phong thì dạy được sao?
- Ha ha, Tà Thiên? Ta chỉ có thể nói, Chu Triêu Dương ngươi rất thức thời, Xích Tiêu Phong tuyệt sẽ không khiến ngươi thất vọng.
Mặc dù Xích Tiêu Phong chỉ phái tới Hắc Y trưởng lão, so với Huyền Y trưởng lão Đao Phách Môn còn thấp một đoạn, nhưng vô cùng cao ngạo nhàn nhạt nói với Chu Triêu Dương câu đó, sau đó hắn đứng dậy cười cười rồi rời đi:
- Chư vị, đây cũng không phải là Xích Tiêu Phong ta làm hư quy củ, chỉ hy vọng về sau đừng dùng việc này mà dây dưa với bỉ phái!
Đại hội tỷ thí giữa Man Lực cảnh đã sớm kết thúc trước mấy ngày dưới sự trầm mặc này, có điều không dỡ bỏ toàn bộ lôi đài, bởi vì ngày mai sẽ bắt đầu Nội Khí cảnh báo danh, từ nay trở đi bắt đầu thi đấu.
Quần chúng vây xem rời đi, gần như trên mặt người đều vẫn chưa thỏa mãn, sau khi bọn hắn rời đi, mọi người tràn đầy nhiệt tình, hi vọng trận tỷ thí sau càng đặc sắc, đáng tiếc đợi đến đoạn kết bọn họ mới phát hiện, không có hắn, trận đấu nhạt nhẽo vô vị như thế.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mở mắt nhắm mắt đã là ngày hôm sau, võ giả Nội Khí cảnh đã đến báo danh.
Chỗ ghi danh bên ngoài sân đấu so với đại hội võ lâm giữa Man Lực cảnh đã giảm bớt chín phần, nhưng vẫn hết sức yên tĩnh, người đến báo danh thì ít mà người đến xem báo danh còn ít hơn.
Vốn dĩ trận tỷ thí giữa Nội Khí cảnh cũng không có ai xem, cộng thêm kích thích từ trận biểu diễn nghịch thiên trước đó của Tà Thiên, ai còn sinh ra hứng hứng thú với Nội Khí cảnh vô vị kia chứ?
Kể từ đó, chấp sự của điểm báo danh mặt ủ mày chau, điều này khiến cao thủ Nội Khí đến báo danh cũng rất xấu hổ, mẹ nó, lão tử dù sao cũng là nhân vật Hùng Bá Nhất Phương, đến Biện Lương, ngay cả báo danh cũng xem thường lão tử?
Được lắm ngày mai để cho các ngươi mở mang sự lợi hại của lão tử!
Gần như tất cả cao thủ Nội Khí đều mang loại tâm tình này báo danh, báo danh xong, vô cùng lo lắng trở về chỗ ở, chúng đệ tử đều tiến lên nịnh nọt nhưng lại bị vứt xuống hai chữ, rầm, đóng cửa.
Bế quan?
Chẳng lẽ sư phụ gặp phải sinh tử cừu địch, chuẩn bị phân cao thấp trên võ đài?
Bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, sau nghĩ xông, các đệ tử như được tiêm máu gà, hận không thể hiện tại ra ngoài tìm tới cừu địch của sư phụ, đánh một trận rồi lại nói.
Tất cả mọi người không nghĩ ra, chuyện gì sẽ khiến cao thủ Nội Khí chuẩn bị liều mạng như vậy, ngay lúc này, có người mang theo tay nải, mặc lấy một thân trang phục Huyền Y, dưới ánh chiều tà bao phủ đến điểm báo danh.
- Xin hỏi tục danh của các hạ.
So với Man Lực cảnh báo danh, ngôn ngữ của các chấp sự tôn kính hơn rất nhiều, mặc dù dưới khuôn mặt ủ mày chau nói lời dễ nghe nhưng cũng không ngẩng đầu nhìn người tới.
- Tà Thiên.
- Xin hỏi các hạ tu vi như nào… Tà Thiên Tà… Thiên? Móa nó…
Chấp sự giống như gặp quỷ bỗng nhiên lùi về phía sau, sơ ý một chút chân bị ghế ngăn trở, đặt mông ngồi dưới đất, sau đó vô ý thức ngẩng đầu, nhìn thấy Tà Thiên.
Sắc mặt trắng bệch, dáng dấp không cao, tuổi không lớn lắm, trang phục màu đen
Ánh mắt chấp sự khá sắc bén, một lát nghĩ đến những đặc điểm của Tà Thiên so sánh với người trước mặt, phát hiện trừ tay nải ra, không hề khác gì cả.