Vạn Cổ Tà Đế

Chương 94: Đạo quả xuất thế - tầng mười (hạ) (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Tạm thời không thể cứu được ngươi, chỉ có thể bổ sung Nguyên Dương cho ngươi mà thôi.

Thấy Ôn Thủy liều chết giãy dụa, Tà Thiên nhíu nhíu mày, hiếm khi giải thích nói:

- Ta không có Nguyên Dương thì có thể tu luyện.

Ôn Thủy ngừng giãy dụa, vẻ mặt ngốc trệ, nước mắt tuôn đầy mặt.

Lại một ngày một đêm đi qua, sắc mặt Ôn Thủy hồng nhuận phơn phớt nhưng tim đau như bị đao cắt, sắc mặt Tà Thiên trắng bệch, tâm lý, lại sinh ra cảm giác vui vẻ đã lâu không có.

Cũng không phải bởi vì để Ôn Thủy có thể sống lâu dài chút, mà hắn phát hiện sau khi quán thâu Nguyên Dương cho người khác, tốc độ tu luyện Bồi Nguyên Công lại tăng trưởng không ít, Man Lực cảnh tầng mười có thể rất nhanh đã vững chắc.

Liên tục mấy chục lần bổ sung, Nguyên Dương trong cơ thể Ôn Thủy cuối cùng cũng lại Nội Khí cảnh tầng chín nồng đậm, cho dù tốc độ Nguyên Dương của hắn trôi nhanh hơn Tà Thiên mấy lần, cũng đủ để hắn an ổn vượt qua hai tháng.

Ôn Thủy không nói lời cám ơn, bởi vì Tà Thiên trong mắt hắn, đã là huyết mạch chí thân của hắn, giữa chí thân, cần gì nói lời cám ơn chứ?

Tà Thiên bổ sung Nguyên Dương xong, đứng dậy yên tĩnh mà nhìn chỗ sâu trong động trong sườn núi dường như đang suy nghĩ cái gì, một lát sau, hắn lần đầu tiên cất bước đi vào chỗ sâu, sau gần nửa canh giờ, hắn đốt một cuốn sách vốn không có bìa sách, lại lần nữa đi ra.

- Đi thôi.

Nhặt vỏ chăn trên mặt đất quấn chặt Ôn Thủy, Tà Thiên đi đến động khẩu, phòng ngự mấy ngày, lực lượng của màng mỏng cũng tiêu hao hầu như không còn, ba một tiếng biến mất, gió núi lạnh thấu xương, lần đầu nhìn vào trong sườn núi.

Chẳng biết tại sao, hít thở không khí, trong lòng Tà Thiên sinh ra một tia cuồng ngạo, hắn nhìn bầu trời, nhưng mà trong mắt không có trời cao, chỉ có Biện Lương.

Phía dưới sườn núi nhặt lại Tử Ngọ Xử cùng ba thanh Ảnh Nguyệt đao, tu vi tiến nhanh Tà Thiên không phí bao nhiêu thời gian, trèo lên Âm Thần Phong, sau khi đặt Ôn Thủy xuống, hai người ngồi xuống vách đá nghỉ ngơi.

- Không nghĩ tới, hai ta thật sự sống sót được.

Ôn Thủy vui tươi hớn hở cười nói.

Nhưng hắn lại không biết, nếu không có Tà Thiên sau cùng giẫm hai thanh Ảnh nguyệt đạo cùng Tử Ngọ Xử giảm tốc độ, hai người cũng sẽ chết.

Bởi vì tầng màng mỏng này là do lão đầu điên tạo sao, trong tưởng tượng của hắn, Tà Thiên sẽ chỉ giống như ở Bách Thú nhai, chậm rãi, run rẩy leo xuống.

Màng mỏng trong động Sườn núi kia sẽ cảm ứng được Tà Thiên lúc hắn xuất hiện, nhưng lực lượng có hạn, tốc độ hai người rơi xuống quá nhanh, cỗ lực lượng này hoàn toàn không đủ chèo chống hai người, cũng kéo hai người về trong động.

Dù là như thế, màng mỏng tiêu hao quá nhiều, may mắn lão đầu điên luôn luôn đánh giá thấp Tà Thiên, tính toán thời gian Tà Thiên đột phá cảnh giới thêm mấy ngày, màng mỏng lúc này mới hoàn toàn chèo chống được hai người xuất động.

- Chỉ cần muốn sống, nhất định có thể sống.

Tà Thiên hiếm khí nói câu thâm ý, sau đó lại nói:

- Thời gian không nhiều, ta phải đi rồi.

Ôn Thủy sững sờ:

- Ngươi muốn đi giết Tạ Soái sao?

Tà Thiên lắc đầu:

- Ta muốn đi Biện Lương, thắng một lần nữa.

Ôn Thủy im lặng, thật lâu dường như như nhớ tới cái gì, đôi lông mày nhíu lại, quả thực muốn bay lên, kinh ngạc hỏi:

- Ngươi, ngươi nói người phong cấm Nguyên Dương của ngươi, là,là Cung lão?

- Ừm.

Nhắc tới Cung lão, trong lòng Tà Thiên cũng có chút bực bội, nhìn lông mày Tà Thiên nhíu chặt xuất hiện tà khí, Ôn Thủy sầu mặt thở dài:

- Thực ra Cung lão là người tốt, chỉ là chuyện phong cấm Nguyên Dương của ngươi quá tệ, haizzz.

Tà Thiên không phản bác, nhìn Ôn Thủy nghiêm túc hỏi:

- Ngươi sẽ không nhảy xuống nữa chứ?

- Ách, ha ha ha ha.

Ôn Thủy cười to, liên tục khoát tay nói:

- Ngươi yên tâm, ai không tiếc mệnh, ta còn muốn sống tốt, mắt thấy một Đại Bằng phóng lên tận trời, làm sao có thể phí hoài tính mệnh của mình… người nào ?

Thấy Tà Thiên bỗng nhiên quay lại Ôn Thủy căng thẳng trong lòng, nhỏ giọng hỏi thăm đồng thời cũng nhìn về phía Âm Thần Trại.

Triệu Húc Dương lẻ loi một mình đi qua phá động trước đó Tà Thiên nện xuyên, đi vào sườn núi Âm Thần Trại, sau đó nhìn thấy Tà Thiên, cùng Ôn Thủy.

Hắn há miệng muốn nói lời thô tục, lúc này bị Ôn Thủy xuất hiện ngăn cản ở yết hầu, thật lâu Triệu Húc Dương mới thu hồi hữu chưởng nội khí, chân thành cúi đầu với Ôn Thủy, sau đó kinh ngạc hỏi:

- Ôn Thủy trưởng lão, sao ngài lại ở đây?

- Haizzz, nói ra thì rất dài dòng.

Thấy là Triệu Húc Dương, Ôn Thủy thở phào, ngẩng đầu mỉm cười nói với Tà Thiên:

- Ngươi đi trước đi, không cần lo lắng cho ta.

Tà Thiên ngẫm lại, chỉ Triệu Húc Dương nói:

- Hắn….

- Hừ!

Triệu Húc Dương biết Tà Thiên muốn nói cái gì, nhất thời giận dữ:

- Triệu Húc Dương ta tuy là Hà Tây Đạo không chuyện ác nào không làm cũng sẽ không sinh lòng ác ý với Ôn Thủy trưởng lão ý, ngược lại tên súc sinh nhà ngươi.

- Dừng lại, dừng lại đi!

Ôn Thủy tranh thủ thời gian khuyên nhủ Triệu Húc Dương, cười khổ nói với Tà Thiên:

- Yên tâm đi, ngươi mang theo ta quá lãng phí thời gian, ta sẽ cho người đưa ta về Biện Lương.

Thấy Ôn Thủy không giống nói láo, Tà Thiên mới chậm rãi gật đầu rời đi, đi đến bên cạnh Triệu Húc Dương, hắn dừng một chút, sau đó đi vào Âm Thần Trại.

Triệu Húc Dương tức đến mức không thở nổi, nhưng cũng không xuất thủ, đi đến bên cạnh Ôn Thủy, lo lắng nói:

- Ôn Thủy trưởng lão, đây là tu vi của ngài!

Ôn Thủy không nói chuyện, chỉ chỉ về phía trước, Triệu Húc Dương quay đầu nhìn lên, Tà Thiên đeo tay nải trên lưng, lại xuất hiện.

Thấy Triệu Húc Dương nhìn mình, Tà Thiên nhất quyền đánh ba cây cột bên cạnh, răng rắc một tiếng, xà nhà chèo chống Âm Thần Trại cắt thành hai đoạn, sau đó hắn liếc mắt nhìn Triệu Húc Dương, quay người biến mất.

Mất thời gian một nén nhang, Triệu Húc Dương mới nghĩ thông suốt Tà Thiên đang làm gì, nhất thời tức giận đến thất khiếu bốc khói:

- Chỉ là một Man Lực cảnh tầng tám, phía dưới lông còn chưa mọc đủ, dám uy hiếp lão tử.

Ôn Thủy cười đến ngửa tới ngửa lui, thật lâu mới cười nói:

- Ai nói hắn là Man Lực cảnh tầng tám?

- Cái kia, vậy hắn, chín, tầng chín?

Tròng mắt Triệu Húc Dương sắp trồi ra.

- Nói ra ngươi cũng không tin, có điều ta cho ngươi biết, tốt nhất chớ chọc Tà Thiên.

Ôn Thủy thu liễm nụ cười, chân thành khuyên nói:

- Hiện tại ngươi, không phải là đối thủ của Tà Thiên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️