- Câu nói cuối cùng của hắn là có ý gì?
- Cái này...
Ôn Thủy nhíu nhíu mày, cũng nghĩ không thông:
- Có lẽ là bị sét đánh ngốc rồi, cái gì mà là của ta cuối cùng cũng sẽ là của ta, thật sự không hiểu rõ, có điều món nợ này Hắc Thủy chắc chắn sẽ ghi trên đầu hai ta, haizzz.
Tà Thiên gật gật đầu không nói gì, càng dụng tâm địa tu luyện Bồi Nguyên Công.
Động tác thứ sáu của Bồi Nguyên Công rất khó, nhưng cũng tỷ lệ thuận với độ khó tu luyện, hiệu suất sinh sôi Nguyên Dương cũng tăng vọt gần gấp đôi, chỉ là vừa tìm thấy đường, như tu luyện tới tiểu thành, Tà Thiên cho rằng cho dù cực phẩm Nguyên Dương Đan mất đi hiệu quả, tốc độ tu luyện Bồi Nguyên Công cũng có thể sánh ngang cùng tốc độ tiêu tán Nguyên Dương.
Nghĩ đến điểm này, lòng Tà Thiên bỗng nhiên khẽ động một cái, chẳng lẽ đây chính là biện pháp để ta kéo dài tính mạng?
Nhưng muốn duy trì tốc độ này, nhất định phải tu luyện động tác thứ sau này thành bản năng của thân thế, muốn trong hai mươi mấy ngày làm được điểm này, Tà Thiên tự thấy căn bản không làm được.
Sự mừng rỡ vừa sinh sôi đã chậm rãi bình tĩnh lại, Tà Thiên không tiếp tục nghĩ đến vấn đề tính mạng của mình nữa, sau khi bài trừ tạp niệm, lại bắt đầu tu luyện từ động tác thứ nhất, từng lần một tuần hoàn.
Theo Tà Thiên tu luyện, đám mây phía trên sườn núi không ngừng biến ảo co vào, tuy nhiên trong động quỷ dị ngăn cách cảm ứng của Tà Thiên với đám mây, nhưng lại không thể nào ngăn cách cảm ứng của đám mây đối Tà Thiên.
Bời vì, đây là trời sinh cảm ứng.
Ôn Thủy vô cùng vui mừng nhìn Tà Thiên tu luyện, hắn không biết Tà Thiên tu luyện công pháp gì, lại có thể phát hiện Nguyên Dương trong cơ thể Tà Thiên gia tăng, hắn hiểu được, cũng là bộ công pháp này bảo vệ tính mạng của Tà Thiên.
Mặc dù hiểu rõ, trong lòng hắn cũng không hề có ý nghĩ muốn tu luyện bộ công pháp này bảo vệ tính mệnh, bây giờ chấp niệm trong lòng hắn, đã không phải là mạnh lên hay là bảo mệnh, mà chính là nhìn thấy Tà Thiên trưởng thành, loại hưởng thụ này không thể thay thế.
Nhưng nhìn một chút, niềm vui trong mắt Ôn Thủy lại biến thành thỏa mãn, thoáng chốc lại biến thành nghi hoặc, hắn không hiểu vì sao trên người Tà Thiên lại bắt đầu mơ hồ phát sáng.
Hắn có lòng đánh thức Tà Thiên, nhưng lại không đành lòng trì hoãn Tà Thiên tu luyện, võ giả sau khi nhập vong ngã chi cảnh, tốc độ tu luyện sẽ tăng gấp bội, đây là cơ hội khó có được, nhưng hắn không biết, mỗi lần Tà Thiên tu luyện, đều sẽ tiến vào vong ngã chi cảnh.
- Thân thể phát sáng, đoán chừng là điểm đặc biệt của bộ công pháp này rồi.
Ôn Thủy an ủi chính mình, có thể cũng không lâu lắm, hắn run run rẩy rẩy đứng lên, sự nghi hoặc trong mắt, biến thành kinh hoàng!
Phát sáng thì cũng thôi di, trên người Tà Thiên còn xuất hiện từng tia thiểm điện dài gần tấc, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ôn Thủy khẩn trương, bất chấp vô số tia thiểm điện quỷ dị cất bước tiến lên, đúng lúc này, một đạo thiểm điện chạy loạn, đánh trúng một viên thạch đầu bóng loáng trên mặt đất, thạch đầu nhất thời biến thành bụi phấn.
- Tà Thiên, nhanh chóng dừng lại!
Ôn Thủy dừng bước chân, dùng hết lực khí toàn thân hét lớn một tiếng, chữ vừa ra khỏi miệng, hắn bắt đầu kịch liệt ho khan, trong đàm có máu, bời vì ra sức quá mạnh, hắn đánh rách dây thanh quản của mình.
Dù là lớn tiếng như thế, Tà Thiên lại chẳng quan tâm, giống như căn bản không nghe thấy tiếng rống to như kinh lôi.
Theo tu luyện, tâm thần hắn bất tri bất giác tiến vào một nơi không tên.
Ở nơi này, hắn quên Tạ gia, quên Ôn Thủy, quên chính mình, hắn không suy nghĩ gì, không giận không vui, lục thức đóng lại, giống như một tượng gỗ được thiết lập chỉ để tu luyện Bồi Nguyên Công tu.
Chỉ là tượng gỗ không biết, dưới chân hắn có hạt giống, mỗi lần hắn tu luyện Bồi Nguyên Công, giống như bón phân xới đất cho hạt giống trông ảm đạm kia, tưới nước nhổ cỏ.
Dần dần một đoạn nhỏ chồi non phá xác sinh trưởng, dần dần biến lớn thực thân, tượng gỗ vươn thẳng lên không trung, động tác của tượng gỗ dần dần tăng tốc, tốc độ thực thân sinh trưởng cũng dần dần tăng lên.
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, màn đêm trên đỉnh đầu tượng gỗ đen nhánh xuất hiện một tia sáng, sau đó tượng gỗ như phát điên tu luyện, thực thân cũng như phát điên sinh trưởng thành cây đại thụ cành lá rậm rạp che trời.
Dần dần tiếp cận ánh sáng, tượng gỗ đột nhiên sinh ra một tia linh trí, tia linh trí này nắm giữ thị giác, hắn không nhúc nhích nhìn ánh sáng, dần dần, hắn lại có Ngũ Thức, sau đó hắn muốn nghe, muốn ngửi, muốn sờ, muốn nếm, muốn cảm thụ tia sáng kia.
Cuối cùng, tượng gỗ cùng ánh sáng, gần trong gang tấc.
Hắn thấy rõ, ánh sáng là một trái cây vô cùng mê người.
Hắn dừng lại tất cả động tác, như con sâu nhỏ tham ăn, thèm nhỏ dãi nhìn trái cây, không bao lâu hắn duỗi hai tay ra, nhẹ nhàng hái trái cây xuống, ngửi một cái, liếm liếm, đưa vào trong miệng.
Sau đó, Ôn Thủy thấy Tà Thiên giống như bị Hắc Thủy phụ thân, bị một tia sét ngân sắc đánh trúng đầu!
Tà Thiên đang điên cuồng tu luyện đột nhiên trì trệ, nhất Động nhất Tĩnh ở giữa sinh ra lực xé rách to lớn, biến y phục toàn thân hắn thành tro bụi, lộ ra tia chớp màu bạc bao trùm toàn thân.
Theo thời gian trôi qua, tia chớp màu bạc chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể Tà Thiên, tạo thành một viên ngân cầu loá mắt, đúng lúc này, Tà Thiên ở vào vong ngã chi cảnh, trong đầu phát sinh minh ngộ!
Hắn biết, Man Lực tầng mười, cứ như vậy đột phá, tiểu cầu ngân sắc, tên là Đạo Quả.
Hắn rất ngạc nhiên trong Đạo Quả, nháy mắt tâm thần hắn vừa chạm đến tiểu cầu ngân sắc, tiểu cầu đột nhiên phá vỡ, biến thành một gốc đại thụ cành lá rậm rạp, đại thụ dùng một loại phương thức mà Tà Thiên không cách nào ước đoán được, dung nhập vào trong thân thể của hắn.
Trong cơ thể hắn, có thêm một cây đại thụ.
Bên ngoài Sườn núi, từng đốm trăng tàn lại lần nữa bắt đầu chiếu rọi khắp nơi, đám mây kỳ lạ kia đã biến mất.
Không thể nói là biến mất, bời vì nó biến mất ở sườn núi hang động, mà phía xa trên Băng Xuyên chi phong của Xích Tiêu thành, cũng có một đám mây màu đen, có lẽ bởi vì trong nháy mắt chạy đoạn đường dài vài ngàn dặm, đám mây trăm trượng, bây giờ chỉ có khoảng một nửa.
Dưới đám mây là Tạ Uẩn đang cuồng vũ.