Tà Thiên chưa từng nghe đến Man Lực cảnh tầng mười, cũng không có nghĩa là Tà Đế truyền thừa đang lừa dối hắn, chí ít Hắc Thủy trọng thương biết, trên đời này thật sự có Man Lực cảnh tầng mười.
Không chỉ có Man Lực cảnh tầng mười, Nội Khí cảnh cũng có, thậm chí Hắc Thủy biết trong tất cả đẳng cấp tu vi, đều có tầng mười.
Thế nhưng biết thì biết đó nhưng cũng không có nghĩa là đạt tới, Hắc Thủy không ở bất kỳ một cảnh giới nào đạt tới tầng mười, trong kiến thức của hắn, bao gồm Uyển Châu của hai nước Tống sở, trong ba trăm năm chỉ có hai người đã từng đạt tới cảnh giới tầng mười.
Một người là Đao Vương Liên Diệp của Tống Quốc vào ba trăm năm trước, người này tư chất bình thường, tu luyện công pháp cũng trung đẳng, nhưng ở Nội Khí cảnh tầng chín gặp được Đao Đạo, đạt đến Nội Khí cảnh tầng mười, khai sáng Đao Phách Môn.
Một cái khác không chết, tuổi trẻ, chỉ có mười chín tuổi, tám tuổi bắt đầu tu luyện, mười ba tuổi đột phá Man Lực cảnh tầng chín, được đệ nhất đại phái của Sở Quốc Bá Kiếm Môn đặc biệt chiêu nhập môn, tu luyện vô thượng kiếm pháp Thất Sát Kiếm Điển của Bá Kiếm Môn, một năm sau đạt tới Man Lực cảnh tầng mười.
Người này tên là Lý Hào, sau khi gia nhập Bá Kiếm Môn đổi tên thành Lý Kiếm, Lý Kiếm năm nay mười chín tuổi, được vinh dự đệ nhất thiên tài Uyển Châu, bởi vì năm ngoái tu vi của Lý Kiếm, đã đột phá đến Nội Khí cảnh tầng chín, lại không lựa chọn đột phá đại cảnh, còn muốn đạt tới tầng mười thứ hai.
Trong ba trăm năm, Uyển Châu chỉ xuất hai tầng mười, cho nên tin tức liên quan tới tầng mười rất ít, tin tức có được, cũng chỉ là vài ba câu của Đao Vương Liên Diệp, nhưng mà trong lòng nói của hắn, Liên Diệp đã chỉ ra một điểm đặc biệt của tầng mười.
Phàm là võ giả đạt được tầng mười, trong tích tắc đột phá, trời sinh cảm ứng Đạo Quả hạ xuóngo, Đạo Quả đối với võ giả hiệu quả nghịch thiên, làm cho võ giả biến chất, được xưng là cơ duyên của Đạo Quả.
Cái gì gọi là Đạo Quả, lại có thể đối với sinh ra biến chất như thế nào với đạo quả, Liên Diệp chưa từng nhắc lên, thậm chí ngay cả tôn tử của mình cũng không nói cho, có điều Liên Diệp từng đấu một trận chiến, mơ hồ để lộ ra sự cường đại của Đạo Quả, tu vi của đối thủ trận chiến kia, so với hắn chỉ cao hơn ba tầng.
Sau khi hắn đi về cõi tiên, cơ duyên đạo quả của Uyển Châu võ lâm vừa vặn cắt đứt ba trăm năm, mấy năm trước, thời điểm Tống Quốc đối địch cảnh nội Sở Quốc lần nữa xuất hiện.
Cơ duyên Đạo Quả động nhân tâm, không ai biết nên tu luyện như thế nào mới có thể đạt tới tầng mười, giống như Hắc Thủy ngẫu nhiên tiến đến thì cơ duyên Đạo Quả đến, hắn há có thể không khiếp sợ?
Sau khi chấn kinh, Hắc Thủy bỗng nhiên kịp phản ứng một chuyện, chỗ kia bị sét đánh, vốn dĩ thuộc về hắn, nếu thế thì cơ duyên Đạo Quả cũng nên là của hắn.
Trong nháy mắt, oán độc cùng phẫn nộ nồng đậm hoàn toàn chiếm cứ lòng Hắc Thủy!
Đồ tốt thuộc về mình, kết quả bị người khác chiếm làm của riêng, còn tưởng là chính mình đạt được lợi ích khổng lồ, chuyện này quả thực khiến Hắc Thủy muốn nổi điên!
Càng làm hắn nghĩ tới hai ngày trước, hắn vốn có cơ hội giết chết Tà Thiên, bóp chết tất cả những gì đã phát sinh trước đó, vô số khí đen tràn ra khỏi thân thể hắn, biến phạm vi trong vòng mười trượng thành đất cằn sỏi đá, hắn hét to một tiếng, giống như ác quỷ bay về phía vách đá!
- Của ta, là của ta! Trả lại cho ta!
Ngay khi Hắc Thủy sắp treo ở trên vách đá dựng đứng, trong đám mây lại xuất hiện một tia sét đánh cực nhỏ.
Phốc!
Ngửa đầu phun ra mấy ngụm máu tươi, Hắc Thủy lần nữa bị đánh bay!
Nhưng hắn nào cam tâm, vì cơ duyên lần này, hắn cam tâm tình nguyện phá hư quy của của Xích Tiêu Phong thu nhận Tạ Soái nhập môn, hắn cam tâm tình nguyện cùng hai con kiến hôi giao dịch, thậm chí cam tâm tình nguyện trở thành đao trong tay Tạ Soái.
Hắn có thể vì cái cơ duyên này làm bất cứ chuyện gì!
Ban đêm, trong hang động trong sườn núi có bóng dáng quỷ dị màu trắng, bóng dáng quỷ mị này không tiếc bất cứ giá nào muốn trèo lên vách đá, nhưng mỗi lần đều sẽ bị tia sét trong đám mây đánh tiêu tan.
Bóng dáng quỷ dị không hề có ý thỏa hiệp, cho dù tâm trí hắn đã bị máu tươi của mình nhuộm đỏ, nhung cho dù với tu vi cảnh giới hiện có vẫn cứ bị chém rơi một tầng!
Khống chế bóng dáng quỷ mị này là chấp niệm của tất cả võ giả, mạnh lên, mạnh lên, trở nên mạnh lên!
Trong sự chấp niệm này, bóng dáng quỷ mị kia kiên trì được mười hai hiệp, ngay lúc hắn chuẩn bị bay vút lần thứ mười ba.
Đám mây phía trên hang động trong sườn núi bỗng nhiên bắt đầu ngưng tụ, đồng thời trong lòng bóng dáng quỷ mị sinh ra nguy cơ tử vong trước đó chưa từng có.
Hắn ngước đầu nhìn lên, sau đó hiểu rõ nguyên nhân.
Hắn nhìn thấy khi trong đám mây tràn ra tia sét, những tia sét này hắn rất quen thuộc, bổ hắn mười hai lần, nhưng lại không giống mười hai tia sét trước, bởi vì tia sét hiện tại lớn bằng cánh tay.
Bị tia sét này bổ trúng, mình sẽ chết.
Bóng dáng quỷ mị lùi bước, tràn đầy oán độc cùng không cam lòng, hắn nhìn vách đá, tố chất thần kinh cười mỉa mai sau đó thì thào phun ra một câu, tan biến trong bóng đêm bên sườn núi.
- Là của ta, dù sao cũng là của ta, Ôn Thủy, Tà Thiên, ha ha.
Trong thạch động bên sườn núi, Tà Thiên tu luyện động tác thứ sáu của Bồi Nguyên Công, trải qua hơn mười lần thử, hiện tại hắn có thể thoải mái mà hoàn thành toàn bộ động tác, cho nên hắn có chút vui vẻ.
Đương nhiên, khiến hắn càng vui vẻ hơn là, Bạch Y Hắc Thủy bị sét đánh mười hai lần.
Hắc Thủy cũng không biết, trong vách đá Tà Thiên cùng Ôn Thủy, có thể nghe rõ nhìn được tất cả bên ngoài, lần đầu tiên Hắc Thủy bị sét đánh trúng, hai người đều có chút hoảng hốt, nghĩ thầm vị Bạch Y trưởng lão này đúng là xui đến đổ máu.
Nhưng mười một lần sau, để hai người đều phát giác được sự tình có chút không đúng, cho dù đen đủi đến đâu, một người cũng không có khả năng bị Lôi liên tục bổ mười hai lần?
Ôn Thủy suy nghĩ nát óc cũng không ra, Tà Thiên không hứng thú suy nghĩ, thực ra chỉ cần bọn họ nhìn thấy đám mây trên bầu trời kia, sẽ biết nguyên nhân, đáng tiếc bọn họ không nhìn thấy.
Không phải bởi vì góc độ, mà dường như trong động này có một loại lực lượng kỳ lạ, xóa đám mây kia ra khỏi tầm mắt của bọn họ, kỳ quái hơn là, Tà Thiên đang tu luyện, thậm chí không biết đám mây kia là do hắn mà ra.
Vì thế, sau khi Hắc Thủy rời đi, hai người trong động thế mà còn có tâm tình nói chuyện phiếm vài câu.
- Ai, thiên hạ đúng là to lớn, không thiếu cái lạ, lão phu xem như mở mang hiểu biết.
Ôn Thủy mất đi tu vi, biến thành lão đầu bình thường, mà Tà Thiên trong mắt của hắn, dần dần từ thiên tài, biến thành tôn nhi của mình.