Kế hoạch nghiêm mật, khả thi cực cao, không phải người thông minh tuyệt đỉnh không cách nào làm ra, ngoài ra, kế hoạch này khiến hắn cảm thấy đặc biệt Tà.
Cái gọi là Tà, chính là quá mức ngoài dự liệu, chí ít hắn cùng Tạ Soái, đều không thể phá vỡ kế hoạch này, giờ phút này hắn rất muốn biết, khi Tạ Soái biết mình từ đầu đến cuối đều đang bị Tà Thiên nắm mũi dẫn đi sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Mà khiến Tà Thiên trầm mặc, là Ôn Thủy xả thân cứu giúp, hắn không hiểu y thuật, càng không hiểu Nội Khí cảnh, nhưng hắn có một bản lĩnh đặc thù, chính là có thể cảm ứng được Nguyên Dương biến hóa trong thân thể.
Hiện nay, Nguyên Dương trong cơ thể Ôn Thủy đã tán loạn tám chín thành, chỉ có một sợi bản mệnh Nguyên Dương, còn đang kịch liệt đung đưa, cách tán loạn chỉ có cách xa một bước.
Hắn không muốn nhìn thấy Ôn Thủy chết, nhưng hắn lại không có cách nào để Ôn Thủy không chết, cho nên trầm mặc.
- Không cần lo lắng cho ta.
Ôn Thủy dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, hắn vui mừng cười nói:
- Có thể chống đỡ được một đòn của Bạch Y Hắc Thủy đến bây giờ, đã là kỳ tích rồi.
Tà Thiên ngẫm lại, vẫn hỏi sự nghi ngờ của mình:
- Vì sao ngươi cứu ta?
- Ta cũng không biết.
Dường như vào một khắc khí đen kia xuất hiện, ánh mắt Ôn Thủy có chút mê mang:
- Ta không đành lòng thấy gươi bị khí đen đánh trúng, sau đó thì tiến lên, cũng muốn làm như vậy thì làm thôi.
Một câu, lại lần nữa khiến Tà Thiên trầm mặc, nhưng mà lần này hắn không trầm mặc bao lâu, lại hỏi:
- Bản mệnh Nguyên Dương của ngươi đã bắt đầu tán loạn, làm sao mới có thể cứu ngươi?
Ôn Thủy lắc đầu, ôn hòa cười nói:
- Vì sao muốn cứu, bây giờ ta cũng sắp mất đi bản mệnh Nguyên Dương, giống như ngươi, ta chỉ có vui vẻ, không có khổ sở.
Lời này là lời nói thật, Tà Thiên nghe được, lại không hiểu ý tứ của Ôn Thủy, nhìn Hắc Thủy còn đang nhìn Đông nhìn Tây, hắn đi đến một bên ngồi xếp bằng, bắt đầu nhớ lại ba bộ động tác sau của Bồi Nguyên Công.
Ôn Thủy ngạc nhiên một lát, lại cười rộ lên, Tà Thiên làm việc quả quyết, hắn yêu chết đi mất.
Sau nửa canh giờ, Tà Thiên đứng dậy, bắt đầu tu luyện động tác thứ tư của Bồi Nguyên Công, hắn một bên tu luyện, một bên nhớ lại truyền thừa Tà Đế.
Muốn đạt đến Man Lực cảnh tầng mười, nhất định phải tu luyện Bồi Nguyên Công đại thành.
Vốn lTà Thiên còn có chút giãy dụa, hắn cho rằng Bồi Nguyên Công đại thành có thể tự chủ vận chuyển, ba động tác đâu tiêu tốn của hắn thời gian sáu năm mới đạt tới trình độ này, hiện tại đừng nói sáu năm, một tháng cũng không có.
Cho nên hắn rất không muốn đạt tới tầng mười, mà dự định vượt qua tầng này, trực tiếp bắt đầu tu luyện Nội Khí cảnh, nhưng hắn rất lo lắng, lúc trước thười khắc tiếp nhận truyền thừa hắn biết được, nhất định phải dựa theo yêu cầu của Tà Đế truyền thừa mà thứ tự tu luyện, nếu không vĩnh sinh không thể tiến thêm tấc nào nữa.
Vậy thì luyện đi, đè xuống sự vội vàng xao động trong lòng, Tà Thiên nghiêm túc bắt đầu phỏng đoán bộ động tác thứ tư, có ba vị trí đầu làm thâm hậu cơ sở, bộ động tác thứ tư hắn chỉ phí thời gian một nén nhang đã tìm thấy đường, trúc trắc.
Ôn Thủy đã nhìn đến phát ngốc.
Mặc dù không biết Tà Thiên tu luyện bộ công pháp này có tác dụng gì, nhưng những động tác kia vô cùng so khoa trương, thật sự con người có thể làm được sao?
Đột nhiên, trong đầu Ôn Thủy toát ra ba chữ lớn kinh thiên động địa!
- Tiểu Tiên Thiên.
Chỉ có Tiểu Tiên Thiên mới có thể hoàn toàn chưởng khống thân thể của mình, mới có thể làm ra những động tác phi nhân loại như vậy!
Là Huyền Y trưởng lão của Đao Phách Môn, hắn đã từng nghe qua tiểu Tiên Thiên, nhưng chưa từng thấy võ giả đạt được tiểu Tiên Thiên, có lẽ chỉ có băng xuyên chi đỉnh trên Xích Tiêu Phong mới có thể xuất hiện loại yêu nghiệt này!
Hiểu rõ điểm này, ánh mắt Ôn Thủy nhìn Tà Thiên càng thêm ôn hòa, có điều sau một khắc sắc mặt hắn đột biến, trở nên hổ thẹn.
Luận về thương thế, Tà Thiên tốt hơn mình không biết bao nhiêu, nhưng Tà Thiên vừa khôi phục chút khí lực đã bắt đầu tu luyện, chính mình lại nằm trên mặt đất kéo dài hơi tàn, chờ đợi sau cùng một hơi gãy mất.
Sau đó, Ôn Thủy hổ thẹn thu tầm mắt lại, tập trung tâm thần bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để tự cứu, tuy nhiên đáy lòng hắn không cho rằng mình có thể nghĩ ra biện pháp, nhưng kết quả là kết quả, thái độ là thái độ, luận thái độ, mình kém Tà Thiên quá nhiều.
Lúc ánh mắt Hắc Thủy đang loạn chuyển, Tà Thiên chăm chỉ khổ tu, Ôn Thủy đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Bên ngoài màng mỏng thiên địa tối lại sáng, sáng vừa tối, Hắc Thủy vẫn treo ở trên vách đá dựng đứng phơi gió phơi nắng, Tà Thiên Ôn Thủy trong động nước ăn thực vật đủ đầy, vô cùng thoải mái.
- Nơi này rốt cuộc là sao, sao nước trong không có gì., thực vật hư do bố đánh.
Ôn Thủy kinh ngạc thán một câu, thời gian hai ngày, tinh thần hắn khá hơn một chút, cũng không phải thật bị hắn muốn ra mạng sống chi pháp, mà chính là hắn bằng vào đại nghị lực đại dũng khí, triệt để tán đi một thân nội khí.
Không có nội khí, như giòi trong xương, khí đen không có căn cơ, dần dần theo trong cơ thể hắn tiêu tán mà ra.
Tuy nhiên vĩnh viễn mất đi tu vi, lại có thể tạm thời còn sống mắt thấy Tà Thiên từng bước một tiến lên, Ôn Thủy cảm thấy mình kiếm bộn.
Tà Thiên đương nhiên biết lai ịch của hắc động này, lại nóim một là hắn cảm thấy lão đầu điên sự thật không thích hợp nói, hai là năm động tác của Bồi Nguyên Công đã tiểu thành, Nguyên Dương trong cơ thể sinh sôi tốc độ tăng vọt gấp đôi, hôm nay, hắn dự định tu bộ động tác luyện thứ sáu.
Cái này cùng Tà Thiên nhất quán kiên trì khái niệm hoàn toàn ngược lại, hắn xưa nay kiên trì làm chắc cơ sở, lần này lại vội vã không nhịn nổi địa đột phá cảnh giới, đến không phải là bởi vì hắn ngày giờ không nhiều, mà là bởi vì hắn muốn cứu Ôn Thủy.
Hắn ẩn ẩn có loại cảm giác, như chính mình đem cả bộ Bồi Nguyên Công tu luyện có thành tựu, có lẽ thì có thể cứu trị Ôn Thủy khả năng.
Tiêu sái uy phong Hắc Thủy, tại kinh lịch ba ngày nhiều phơi gió phơi nắng về sau, đã đầu bù cái mặt, trên đầu thậm chí nhiều một đoàn xử lý phân chim.
Hắn không để ý những thứ này, tất cả tâm thần đều đặt ở trước mặt phương này trên vách đá dựng đứng, cái này nhìn như phổ thông vách đá, chính là thông hướng thiên đại cơ duyên cửa vào, mà Tạ Soái cừu nhân kia Tà Thiên, cũng có khả năng rất lớn ở bên trong.
Đáng tiếc khổ tư khổ đợi ba ngày, hắn đã không biện pháp tiến vào, cũng không đợi được Tà Thiên xuất hiện.
Ngay lúc hắn lòng nóng như lửa đốt, một cỗ cực như có như không khí tức, từ vách đá phát ra, lướt qua hắn chóp mũi, hướng lên trời phía trên bay đi.
Khí tức càng bay càng cao, bay đến cao trăm trượng lúc, khí tức hóa thành một đoàn thực chất đám mây, che khuất ngôi sao đầy trời, cùng cái kia một vòng Tàn Nguyệt.
Có mây, có mưa, có mây mưa, có lôi đình.
Hắc Thủy vừa ngẩng đầu chuẩn bị nhìn về phía đám mây, đám mây hướng hắn bổ ra một đạo như tơ mỏng giống như thiểm điện.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết, Hắc Thủy ngã vào đáy vực trong nước bùn, trọng thương hắn không có vận công tự cứu, mà ngơ ngác nhìn đám mây trăm trượng phương, vô cùng hoảng sợ nỉ non nói:
- Đạo, Đạo Quả ….