Nhưng mà, giữa sự khủng bố của sinh tử khiến Tạ Soái phúc chí tâm linh nghĩ đến một khả năng, hắn thậm chí không kịp suy tư nữa, bật ra khả năng này.
- Thương Đoàn Ân gia thương đang xuất phát đi về phía này, Tà Thiên cùng Ân Điềm Nhi quan hệ thân thiết, Tà Thiên âm hiểm giảo hoạt, chẳng lẽ việc nhảy núi kia cũng không phải là lấy tiến làm lùi, mà chính là tương kế tựu kế, muốn trực tiếp đi đến chỗ kia?
Trong mắt Hắc Thủy lóe lên một tia tinh quang:
- Ngươi nói là, viên thạch đầu kia ở trong tay người của Ân gia?
Tạ Soái bỗng nhiên leo đến sau lưng Hắc Thủy, cực nhanh trả lời:
- Đến lúc đó Ân Điềm Nhi không cần lên núi, chỉ cần để một hộ vệ đến đây vứt xuống viên thạch đầu, Tà Thiên ở đáy vực có thể dựa vào viên thạch đầu mà thông hành không ngại, thu hoạch thiên đại cơ duyên!
Có lẽ là bốn chữ thiên đại cơ duyên đã kích thích Hắc Thủy, hai con ngươi hắn híp lại, lãnh quang chợt hiện, nhẹ nhàng phất áo dài, đánh bay Tạ Soái hơn mười trượng.
- Nếu như thế, ta xuống dưới sườn núi nhìn xem mà ngươi…
Hắc Thủy quay nửa cái đầu, nhàn nhạt nói:
- Đi xuống lấy viên thạch đầu đó đây.
- Đa tạ Đại trưởng lão không giết!
Mãi đến lúc này, Tạ Soái mới dám phun ra một ngụm máu giấu ở cổ họng, chỉ là không biết ngụm máu này là bị Tà Thiên chọc tức hay là bị Hắc Thủy đánh trúng.
Đợi Tạ Soái rời đi, Hắc Thủy nhẹ nhàng nhảy lên, dưới chân thêm ra hai luồng khí đên khiến cả người hắn lấy tốc độ chậm chạp rơi xuống.
Khí đen chỉ có thể giảm bớt tốc độ rơi xuống của hắn, mặc dù còn thua xa thủ đoạn lão đầu điên tùy ý phiêu đãng trên không trung, nhưng cũng không phải võ giả Nội Khí cảnh có thể vận dụng.
Hạ xuống mấy chục trượng, hai con ngươi Hắc Thủy khẽ híp một cái, nhìn về phía những lỗ nhỏ rất nhỏ trên vách đá dựng đứng, hắn không để ý nhiều, nhưng khi hắn nhìn thấy lỗ nhỏ thứ hai, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
Lỗ nhỏ thứ ba, thứ tư hiện lên trước mặt hắn, khiến hắn có chút kinh ngạc cùng hối hận.
Kinh ngạc là, một con kiến hôi Man Lực cảnh tầng chín lại có ý chí khát vọng sống kinh người như thế, mà khiến hắn hối hận là, hắn vốn dĩ có thể giết chết Tà Thiên.
Mặc dù Ôn Thủy cản một kích kia, hắn cũng hoàn toàn có thể lại lần nữa ra tay đánh giết Tà Thiên, quả thực không nên quá dễ dàng, nhưng lấy cảnh giới của hắn, xuất thủ đối phó với tiểu gia hỏa Man Lực cảnh vô cùng mất mặt, lần nữa xuất thủ, da mặt hắn cũng không thể dày đến mức đó.
Một lỗ nhỏ, một ít vết máu, lúc lỗ nhỏ biến thành chữ nhất, tay phải Hắc Thủy tay phải đâm vào vách đá, cả người treo ở không trung, trầm mặc.
Trầm mặc thật lâu, hắn buông tay phải ra, cả người lần nữa rơi xuống, khi đi tới khe hở l, đồng tử hắn hơi co lại, vô ý thức nhìn đáy vực.
Khoảng cách tám mươi trượng, hẳn phải chết!
Nhưng sau khi hắn tìm kiếm ở đáy vực mấy trăm trượng, trừ mấy mảnh vỡ của tiểu đao cùng một thanh Bách Luyện binh, cũng chưa phát hiện bất kỳ dấu chân nào, càng đừng nói đến vết máu thi thể.
Hắc Thủy ngẩng đầu nhìn một chút, bắt đầu leo vách đá, dừng lại ở chỗ vết nứt.
Sau đó, hắn chậm rãi hạ xuống, lần này hắn không sử dụng khí đen, mà dựa vào hai tay từng tấc từng tấc di động, chỉ có như vậy, hắn mới có thể không lọt qua một chỗ khả nghi nào.
Sau khi hạ xuống mấy trượng, hắn dừng lại, trước đó chưa từng ngưng trọng, dò xét vách đá bóng loáng.
Đánh giá một lúc đã qua ba canh giờ.
Lúc này Tà Thiên trong vách đá, đã dựa vào Bồi Nguyên Công tự động vận hành ba canh giờ, thương thế tốt hơn một nửa, từ đó tỉnh lại.
Vừa thức tỉnh, hắn đã nhìn thấy áo trắng bên ngoài vách đá.
Từ ngoài nhìn vào bên trong n, là vách đá, từ trong nhìn bên ngoài, vô cùng rõ ràng.
Tà Thiên vừa nhìn thấy áo trắng, vừa gian nan đứng dậy tu luyện Bồi Nguyên Công, hắn không biết người áo trắng kia, nhưng cũng biết người này đánh ra khí đen mà hắn không biết, khí đen đó đánh Ôn Thủy Nội Khí cảnh tầng chín sắp chết.
Cao thủ rất lợi hại.
Lợi hại thì sao?
Đột nhiên, Tà Thiên nhịn không được cười, bời vì người áo trắng không nhìn thấy hắn, đôi mắt kinh ngạc nghi hoặc vô cùng nghiêm túc ngó nghiêng bốn phía, rất khôi hài.
- Khụ khụ, hắn, hắn là Bạch Y trưởng lão của Xích Tiêu Phong, gọi, gọi là Hắc Thủy.
Tà Thiên nhất thời ngẩn người.
Nhưng không dừng lại, hắn nhẹ nói:
- Đa tạ.
- Ai, hổ thẹn, ta không thể cứu ngươi, lại suýt nữa hại ngươi.
Ôn Thủy vô lực thở dài một tiếng.
Tà Thiên lắc đầu dừng tu luyện, đi đến bên cạnh Ôn Thủy:
- Khí đen kia ta không thể chống đỡ nổi.
Ôn Thủy kinh ngạc, vui mừng mình còn có chút tác dụng, sau một khắc hắn giống như nghe thấy ra cái gì trong lời nói của Tà Thiên, thanh âm quái lạ hỏi:
- Khí đen kia ngươi không chống đỡ nổi… Lẽ nào ngươi thực sự không nắm chắc sao?
Tà Thiên trầm ngâm một lát, kể lại đầu đuôi kế hoạch của mình ra, không chút giấu diếm.
Ôn Thủy nghe xong, trợn mắt hốc mồm, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói:
- Lấy tiến làm lùi, cũng thăm dò thực lực cừu nhân, sau đó dùng bảo đồ hấp dẫn sự chú ý của Tạ Soái, vứt bỏ đồ nhảy núi để Tạ Soái không cách nào chú ý bên cạnh ý, nhảy núi sử dụng Thiên Toàn Địa Chuyển bình an rơi xuống, đây chính là kế hoạch của ngươi?
- Cái gì gọi là Thiên Toàn Địa Chuyển?
- Khụ…
Ôn Thủy muốn cười, giải thích nói:
- Không phải ngươi học trộm một chiêu ám khí thủ pháp của Trịnh Xuân sao, một chiêu kia cũng là Thiên Toàn Địa Chuyển bất truyền chi bí của Trịnh gia.
Tà Thiên gật gật đầu, tỏ vẻ mình biết, sau đó hai người lâm vào trầm mặc.
Khiến Ôn Thủy trầm mặc, trừ kế hoạch của Tà Thiên cho dù nghe qua chuyện xưa của hắn một lần, bản thân tự mình cảm nhận khát vọng sống còn của thiếu niên, nhưng kế hoạch này của Tà Thiên, vẫn khiến hắn khiếp sợ.