Vạn Cổ Tà Đế

Chương 88: Sinh tử biến ảo – ôn thủy (hạ) (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Sau đó, hắn nghe được tiếng khàn giọng lớn nhất trong đời, thảm thiết nhất, bất lực nhất, lại nhất làm cho người ta run rẩy!

- A!

Tử Ngọ Xử, dưới chút sức lực cuối cùng của Tà Thiên mà quán chú, cắm sâu vào vách đá!

Trượt xuống, nhanh chóng trượt xuống!

Trong tiếng ma sát chói tai, chống đỡ Ôn Thủy Tà Thiên dựng đứng thẳng tắp trên vách đá, vẽ ra một chữ đỉnh thiên lập địa!

Không có đao thang lên trời xuống đất, chỉ có một chữ đỉnh thiên lập địa một chữ!

Chỉ trượt xuống hơn mười trượng, cánh tay phải của Tà Thiên đã trật khớp, có thể cánh tay kia đã khảm trên Tử Ngọ Xử, dù mất đi sự khống chế của chủ nhân, cánh tay vẫn theo ý chí của chủ nhân, gắt gao nắm chặt sinh hi vọng, không hề từ bỏ!

Thẳng đến khi Tử Ngọ Xử trượt xuống, xuất hiện một cái khe.

Vách đá có vết nứt rất lớn, Tử Ngọ Xử rất nhỏ, căn bản không có cách nào chịu lực.

Toàn bộ thế giới, trong mắt Tà Thiên đều trở nên yên tĩnh, hắn không ó phàn nàn, không nhụt chí, hắn làm đến cực hạn.

Làm đến đó thì sao?

Tà Thiên không cho là như vậy, bởi vì Ôn Thủy ở sau lưng hắn, trước rơi xuống đất, cũng muốn bảo vệ Ôn Thủy…

Cho nên, một khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, mười tám huyết mạch trong cơ thể Tà Thiên căng chặt, hắn bắt đầu chậm rãi xoay tròn, muốn dùng thân đệm phía dưới, Ôn Thủy ở trên…

Cảm nhận được tầm nhìn dần dần đi lên, Ôn Thủy hoàn toàn sụp đổ, hắn mãnh liệt rơi lệ, mỉm cười với thân ảnh Tà Thiên trong đầu, rất muốn dừng thời gian tại thời khắc này.

Thời gian không đứng im, đứng im là hai người bọn họ.

Tà Thiên đang quay đối mặt với vách đá, mười tám đường tĩnh mạch mất đi lực đạo cuối cùng, đột nhiên! Một cỗ lực lượng rất kỳ lạ đột ngột theo trong vách đá tuôn ra, dừng hai người trên không trung, đồng thời dừng lại, còn có mấy viên đá vụn lăn xuống vách đá.

Sau đó lực lượng thu về, lúc hai người sắp tiếp xúc với vách đá, vách đá quỷ dị trái phải tách ra, lộ ra một mặt màng mỏng trong suốt.

Màng mỏng tỏa ra ánh sáng lung linh, giống như bọt biển, có thể một viên đá vụn thông qua tầng bọt biển này nháy mắt hóa thành tro bụi.

Tà Thiên mất đi ý thức không nhìn thấy cảnh này, cho dù nhìn thấy, hắn cũng sẽ không khẩn trương, bời vì Tà Sát cũng không phát ra cảnh cáo gì.

Tà Thiên không chút trở ngại thông qua màng mỏng, đến phiên Ôn Thủy lại sinh ra một tia lực cản, giống như màng mỏng cảm thấy Tà Thiên có thể tiến vào, bất luận là thạch đầu hay là người, cũng không thể tiến vào.

Có điều lực cản cũng chỉ sinh sôi một phần vạn giây lát, bởi vì dường như nó có linh tính, nhìn thấy vỏ chăn dường như có linh tính quấn chặt Tà Thiên cùng ngoại nhân cùng một chỗ.

Sau đó, Ôn Thủy cũng thuận lợi thông qua, màng mỏng phụt một tiếng tiêu tan, vách đá nhanh chóng đóng lại, không chút dấu vết.

Tạ Soái ngơ ngác nhìn hai người rơi xuống sườn núi, không hề hay biết thanh âm lạnh lẽo sau lưng hắn đã hóa thành người thực chất.

Một bộ áo trắng, mái tóc màu đen, là một trong tam đại Bạch Y trưởng lão của Xích Tiêu Phong tam đại, Hắc Thủy.

Hắn bình tĩnh đứng trên Âm Thần Phong, gió núi tung bay không thể thổi bay ống tay áo, không thể thổi loạn tóc hắn, chỉ có thể xoay một vòng trượt quanh người hắn.

Lần này hắn đến, khống chế gió núi, không phải hắn cố tình làm, mà là gió núi cho rằng bị hắn khống chế, là chuyện thường tình.

- Vốn cho rằng ngươi có tí khôn vặt, không nghĩ tới ngay cả kế sách lấy tiến làm lùi cũng không nhìn ra.

Toàn thân Tạ Soái run lên, tim thống khổ như bị đao cắt, bây giờ hắn làm sao không hiểu rõ mình bị Tà Thiên đùa nghịch, cũng không dám phát tiết, vội vàng dùng tư thế bò về phía sau, cả người phủ phục dưới đất, vô cùng cung kính nói:

- Đại trưởng lão giáo huấn phải.

Hắc Thủy không nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Đồ đó đã lấy được chưa?

- Mời Đại trưởng lão xem qua.

Tiếp nhận địa đồ Tạ Soái đưa lên, Hắc Thủy nhẹ nhàng liếc liếc một chút đãvứt trên mặt đất, dùng giọng nói không thể nắm bắt được:

- Trên bản đồ, không phải là Âm Thần Phong?

Tạ Soái chấn động, từ trong lời nói hắn nghe ra một tia sát ý nhàn nhạt, sau đó vội vàng nói:

- Địa đồ mặc dù đơn giản, nhưng những nơi hung hiểm trên địa đồ, chỉ có thể dựa vào viên thạch đầu kia mới có thể tiến vào.

- Viên thạch đầu kia ở trên thân người?

- Địa đồ cùng thạch đầu được Lý Nguyên Dương giữ, mà Lý Nguyên Dương bị Tà Thiên giết chết.

Tạ Soái ngừng lại một lát, khẳng định nói:

- Viên thạch đầu kia nhất định cũng đang ở trên người Tà Thiên!

Hắc Thủy cười cười:

- Mượn đao giết người, hiện tại lại trở nên thông minh rồi sao?

Tạ Soái hoảng sợ:

- Tạ Soái vạn vạn không dám làm như thế!

- Chỉ cần có thể tiến vào chỗ kia, bị ngươi lợi dụng một lần thì có làm sao.

Hắc Thủy cất bước đi đến vách đá, đứng chắp tay, nhàn nhạt nói:

- Đáng tiếc, ta cảm ứng được trên người hắn không có loại khí tức kia, thạch đầu cũng không ở trên người hắn.

Khuôn mặt Tạ Soái, nhất thời bị sát khí trên người Hắc Thủy dọa cho trắng bệch!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️