Vạn Cổ Tà Đế

Chương 87: Sinh tử biến ảo – ôn thủy (hạ) (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ôn Thủy xuất hiện, cứu Tà Thiên một mạng, nhưng cũng khiến cho kế hoạch tiếp theo của Tà Thiên xuất hiện lỗ thủng.

Hắn sớm đã nghĩ kỹ sau khi nhảy núi sẽ cầu sinh như nào, mà có khả năng thành công rất lớn, nhưng bây giờ có thêm một người, hắn không biết kế hoạch của mình có thể gánh chịu trọng lượng của hai người không.

Nếu như không thể chịu tải, hai người đều phải chết, nhưng suy nghĩ từ bỏ việc cứu Ôn Thủy, căn bản chưa từng xuất hiện trong đầu Tà Thiên.

Sau đó hắn động, từ trong ngực lấy ra một dây băng dài như lụa, nhẹ nhàng quăng lên trên kéo Ôn Thủy xuống, sau đó dùng dây băng này buộc hai người chung một chỗ, tốc độ rơi xuống lần nữa tăng nhanh.

Tuy hắn sợ độ cao nhưng nhảy qua sườn núi hai lần, giờ phút này vẫn vô cùng khẩn trương, hắn lại lãng phí thời gian một tức ép buộc chính mình tỉnh táo lại, sau đó trong tay phải chín Ảnh Nguyệt đao vạch ra chín đạo vòng tròn, bắn về phía vách đá!

Thanh âm đinh đinh đinh liên tục vang lên chín lần, chín Ảnh Nguyệt đao dựng đứng trên vách đá, Ảnh Nguyệt đao ngăn cách Tà Thiên với vách đá chín mươi trượng phía dưới.

Nếu như người nhà Trịnh gia nhìn thấy Tà Thiên dùng Thiên Toàn Địa Chuyển kỳ diệu đỉnh cao như thế, không biết có thể lâm vào hôn mê không.

Trước đó Tà Thiên chưa từng tập trung, sắc mặt hắn ngưng trọng, trong hai con ngươi chỉ có Ảnh Nguyệt đao thứ nhất, khi mũi chân phải hắn đạp trúng thân đao Ảnh Nguyệt đao, thể nội một ngàn tám trăm cân lực đạo, hoàn toàn tri triển Hạc Vũ Cửu Thiên, trong nháy mắt thêm trên thân đao.

Sau đó, Tà Thiên bị lực bắn to lớn bắn ngược lại phun ra một ngụm máu tươi, tốc độ hai người giảm xuống, mà Ảnh Nguyệt đao thứ nhất cũng thoát khỏi vách đá, lần nữa vạch ra một đường cong tròn, lướt qua sườn mặt của Tà Thiên, nhanh chóng vọt xuống dưới, điểm rơi, đúng lúc cách Ảnh Nguyệt đao phía dưới mười trượng.

Người Trịnh gia lúc nãy chưa ngất đi, giờ phút này nhất định sẽ ngất đi, bởi vì bọn hắn thấy có người dùng chân thi triển thủ pháp ám khí cao cấp của Trịnh gia Thiên Toàn Địa Chuyển, mà lực khống chế cùng góc độ, vô cùng hoàn mỹ.

Cứ như vậy, Tà Thiên dùng chân thi triển Thiên Toàn Địa Chuyển, trên vách đá phía sau sườn núi Âm Thần Phong, dựng lên một đao thang từ trên trời xuống dưới đất.

Điều khiến Tà Thiên lo lắng là chính xác, bởi vì có thêm một người, mỗi lần lực đạo phản chấn đều phản hồi gấp bội trên người hắn, mỗi lần xuống mười trượng, tạng phủ của hắn sẽ bị lực đạo to lớn cọ rửa một lần, đau đến nỗi không muốn sống nữa.

Nhưng hắn không sợ nhất, cũng là đau nhức, bời vì đau đớn xưa nay không là lý do để hắn từ bỏ, chỉ là động lực để hắn dũng cảm tiến tới!

Ôn Thủy trưởng lão bị gió núi rót vào tai thổi tỉnh, hắn nhìn thiên địa hai bên, phát hiện mình đang bay lượn, sau đó biết mình sắp ngã chết.

Hắn biết mình xúc động cũng rất không có khả năng cứu Tà Thiên nhảy núi, bởi vì sườn núi cao như vậy cho dù hắn nhảy xuống, cũng Thập Tử Cửu Sinh, nhưng hắn vẫn hóa xúc động thành hành động thực tế, hắn thật sự không đành lòng nhìn thiếu niên mười hai tuổi vụng về chết đi như thế.

Chí ít, mình phải được làm chút gì, nếu không, thế giới này đối Tà Thiên quá lạnh, quá vô tình.

Trước khi chết, người ta sẽ nhớ lại chuyện cũ, Ôn Thủy nhớ lại một lúc lâu, phát hiện đời này chuyện mình làm tốt nhất là thay Tà Thiên cản một chưởng của Bạch Y Hắc Thủy Xích Tiêu Phong, hắn tự hào cười, cười xong lại cảm thấy không thích hợp, sao còn chưa tới đáy chứ?

Sau đó hắn mở mắt, nhìn thấy một cái ót, sau đó hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy hai người trói cùng một dây băng, hắn lịch duyệt phong phú, liếc một đã nhận ra dây lụa này bị kéo trên chăn xuống.

Cái này, chuyện gì thế này? Vỏ chăn thành tinh?

Nhưng sau một khắc, hắn nhìn thấy từng vết máu rơi xuống.

Sau cùng, hắn ngây ngốc nhìn lấy từng cái Ảnh Nguyệt đao, ở mép vách núi vạch ra từng đạo từng vòng tròn thông linh, mỗi một đường cong tròn, đều cho hắn một tia sinh cơ.

- Thiên Toàn Địa Chuyển.

Ôn Thủy gần như không cần suy nghĩ, trong đầu lại xuất hiện một màn kia ở sân đấu Biện Lương Thành, một màn kia ở chân núi Âm Thần Phong, còn có một màn đoạt hơn mười mạng người ở trong Âm Thần Trại.

Ba màn cảnh tượng, hóa thành hai chữ, tên là: Tà Thiên.

Không biết làm sao, ngực Ôn Thủy bắt đầu run rẩy, hốc mắt ướt át, mũi chua xót.

Hắn rơi lệ.

Giờ phút này, hắn cuối cùng cũng đã nghĩ thông một chuyện, vỏ chăn không thành tinh.

Là Tà Thiên cứu hắn, là Tà Thiên vừa thổ huyết, vừa cứu vãn hai tính mạng người, giờ phút này Tà Thiên hao hết trí tuệ cùng dũng khí, thay đổi kết cục hai người phải chết.

Hắn biết, Tà Thiên vốn dĩ không phải thổ huyết, là bởi vì tăng thêm trọng lượng của mình, Tà Thiên nhất định phải nỗ lực thêm mấy phần lực đạo cao hơn thể trọng, là những lực đạo này phản chấn, khiến Tà Thiên thổ huyết.

Hắn biết, thiếu niên vụng về trong câu chuyện trước đó, trong những tình huống nguy hiểm suýt chết đã dùng trí tuệ cùng dũng khí xuất ra năng lực vượt quá tưởng tượng của hắn, cứu vớt sinh mệnh yếu ớt ra khỏi Tử Cảnh.

Chuyện cũ cảm động, nhưng không thể cảm động bằng việc mình đích thân chứng kiến.

Hắn cảm nhận được khát khao sống sót của Tà Thiên, cũng vì thế mà khiến hắn cảm động rơi lệ.

Tà Thiên không biết Ôn Thủy đã thức tỉnh, phát hiện phần lưng truyền đến chấn động, còn tưởng rằng Ôn Thủy chịu không được xóc nảy kịch liệt dẫn đến đau nhức kịch liệt, hắn không hề nghĩ ngợi, trên Ảnh Nguyệt đao kế tiếp, hắn lựa chọn hai chân rơi vào thân đao.

Phốc!

Một ngụm lớn máu tươi phun trên vách đá dựng đứng, bắn bay Ảnh Nguyệt đao hung hăng xẹt qua gương mặt!

Ôn Thủy nhìn thấy Ảnh Nguyệt đao thô bạo, vạch ra vòng tròn sáng chói, đính thẳng trên vách đá dựng đứng, sắc mặt hắn biến.

Gần như trong nháy mắt, hắn muốn hỏi Ảnh Nguyệt đao này vì sao lại tàn bạo như thế, hắn rất muốn lớn tiếng nói cho Tà Thiên biết mình không có việc gì, có thể chịu một kích của Hắc Thủy, bây giờ hắn còn có thể thanh tỉnh đã là kỳ tích, nào còn có sức lực há miệng trong gió núi hoành hành chứ?

Cho nên, hắn chỉ có thể cố nén tâm tình, khiến mình bình ổn, cố gắng thay Tà Thiên giảm bớt gánh vác, hắn làm như thế không phải muốn bản thân sống sót, chỉ là muốn để Tà Thiên không quá mệt mỏi, quá khổ.

Ý chí của Tà Thiên đã đến cực hạn, sau khi đổi thành hai chân chi thức, Hạc Vũ Cửu Thiên mỗi một lần dừng lại kịch liệt tiêu hao Nguyên Dương của hắn, mặc dù Bồi Nguyên Công trước đó nhanh chóng sinh sôi Nguyên Dương, nhưng nhập không đủ xuất.

Hắn có thể đoán trước kết cục của mình, cách đáy vực còn có hơn hai trăm trượng, hắn dùng hết chút sức lực cuối cùng, chỉ có thể giẫm lên bốn Ảnh Nguyệt đao, khoảng cách còn lại, cũng đủ khiến hắn ngã thành bánh thịt.

Nhưng đối mặt với tuyệt cảnh hắn không hề từ bỏ, lúc đạp trúng Ảnh Nguyệt đao thứ tư, hắn đã vô lực khống chế Ảnh Nguyệt đao vạch ra vòng tròn, chuẩn xác bắn về phía điểm dừng chân kế tiếp, tốc độ của hai người, cũng chỉ chậm lại hai ba phần.

Ôn Thủy dường như cũng biết được kết cục, hắn lại cười, chết thì sao, có thể chết cùng thiếu niên hào kiệt như này, đời này không còn gì đáng tiếc!

Trong đầu hắn lại xuất hiện thân ảnh của Tà Thiên, hắn chuẩn bị ở một khắc cuối cùng của nhân sinh thưởng thức thiếu niên vụng về này, nhưng vừa bắt đầu thưởng thức, hắn lại cảm nhận được thân thể chấn động.

Tà Thiên, đạp trúng Ảnh Nguyệt đao thứ năm!

Ôn Thủy không chịu nổi nữa, nước mắt lăn dài, bị gió núi quét ngang, hắn không thể tưởng tượng, rốt cuộc lực lượng nào đx chèo chống tình trạng kiệt sức của Tà Thiên, hoàn thành cú giẫm đạp kinh thiên như vậy!

Hắn rất muốn hét lớn cho Tà Thiên nghe, ngươi không nợ ta! Từ bỏ đi! 18 năm sau ngươi ta lại là hảo hán! Đến lúc đó ta cùng ngươi không rời không bỏ, cùng lưu lạc giang hồ!

Hắn không hét ra cũng biết được đáp án của Tà Thiên, một lần nữa chấn động, đạp trúng Ảnh Nguyệt đao thứ sáu.

Hai lần giẫm đạp đột phá sinh mệnh cực hạn hoàn toàn khiến Tà Thiên trốn rỗng, nhìn Ảnh Nguyệt đao lạch cạch rơi xuống, Ôn Thủy cười đến vui mừng, rất thỏa mãn.

Có thể chết đi như thế, thật sự rất hạnh phúc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️