- Nhưng bây giờ ta phát hiện, Đại công tử ngươi cũng kém cỏi giống như Nhị thiếu gia.
- Muốn dùng đồ vật này đổi lấy mạng chó của ngươi?
Gương mặt Tạ Soái run rẩy, nhe răng cười nói.
- Uổng phí tâm cơ, tuy ta không lo lắng ngươi còn sống có thể gây ra phiền phức gì cho ta, nhưng ta há có thể bị một con chó uy hiếp!
Tà Thiên lắc đầu, chậm rãi lấy tờ giấy bóp thành viên:
- Đại công tử nói đúng, mạng chó này của ta cho dù còn sống, làm sao có thể so được tờ giấy mà ngươi vô cùng quan tâm này đây, nên ta nghĩ, nếu như ta vứt nó xuống dưới…
Lời vừa dứt, tay Tà Thiên nhẹ nhàng ném đi, viên giấy theo gió bay đi, mà người của hắn cũng nhảy ra từ hướng khác!
Một bên là dục vọng giết chết, Tà Thiên nhảy vọt xuống sườn núi của Âm Thần Phong, một bên là liên quan đến tính mạng của mình, bản đồ bay xuống vách núi…
Tà Thiên vào thời khắc cuối cùng, đưa ra cho Đại công tử Tạ Soái một lựa chọn.
Là xuất thủ để Tà Thiên phải chết, hay là xuất thủ cướp lại bản đồ sắp biến mất?
Đối với Tạ Soái đáp án rõ ràng.
Nhưng lựa chọn này, khiến hắn không cam lòng! Rất không cam tâm!
Mặc dù trên miệng hắn nói không thèm để ý Tà Thiên, không lo lắng Tà Thiên sẽ mang đến phiền phức, nhưng hắn không muốn thừa nhận là hai tháng không thấy, uy hiếp của Tà Thiên đối với hắn to lớn vượt quá tưởng tượng.
Hai tháng trước, Nguyên Dương hầu như không còn, thân thể sắp chết, hai tháng sau, lực đạo chín trăm cân…
Ngắn ngủi hơn sáu mươi ngày, từ người bình thường biến thành cao thủ Man Lực cảnh tầng chín, nếu cho hắn sáu mươi ngày nữa thì sao?
Tạ Soái căn bản không dám nghĩ đến mặt này.
Vì vậy hắn hận không thể tận mắt chứng kiến Tà Thiên rơi vỡ nát hài cốt, hắn rất muốn dùng hết toàn lực bổ ra nhất chưởng vào Tà Thiên sắp rơi xuống sườn núi, vì trên cái chết của Tà Thiên có một bảo hiểm.
Đáng tiếc, hắn bất lực, vì đồ vật liên quan đến tính mạng hắn cũng rơi xuống dưới vách núi.
Loại cảm giác này bị đè nén, làm Tạ Soái như muốn nổi điên, hai mắt hẹp dài hung hăng bị lửa giận tràn ngập vào Tà Thiên, hắn hận không thể dùng ánh mắt giết chết Tà Thiên.
Ánh mắt không thể giết chết Tà Thiên, lại có thể nhìn thấy nỗi sợ của Tà Thiên trước khi chết.
Chỉ tiếc, ngay cả nỗi sợ này hắn cũng không thể nhìn thấy, vì trên mặt Tà Thiên, tràn đầy nụ cười mỉa mai!
Mỉa mai ai?
Ai nhìn ta, ta mỉa mai người đó!
Mỉa mai cái gì?
Nhảy núi sẽ chết sao, ai bảo ngươi!
Phốc!
Tạ Soái chụp lấy viên giấy bay bổng, phun ra lão đại một ngụm máu tươi, hắn hiểu, Tà Thiên nhảy núi không phải bị mình ép, càng không phải muốn tự sát, mà tìm đường sống.
Liều chết lúc trước chỉ là hiện tượng giả, hắn chỉ vì muốn sống.
Ném tờ giấy không vì trả thù, chỉ là để Tạ Soái không cách nào xuất thủ, cũng là muốn sống.
Giờ phút này, Tạ Soái nghe được âm thanh đắc ý của Tà Thiên vang lên bên tai.
- Ngươi xem lần trước ngươi giết ta, làm Nguyên Dương của ta mất hết, nhưng ta nhảy nhót tưng bừng đến trước mặt ngươi, ha ha, mời ngươi mở mắt ra, nhìn ta đánh mặt ngươi.
Ngươi xem đi, lần này ngươi giết ta, khiến ta nhảy núi, nhưng ta sẽ nhảy nhót tưng bừng đến trước mặt ngươi, chờ ta, ta sẽ tiếp tục đánh vào mặt ngươi!
Ầm!
Nguy hiểm tiếp được viên giấy Tạ Soái vừa rơi xuống vách đá, nôn ra rất nhiều máu tươi phẫn hận, hắn quay đầu nhìn lại, thân thể Tà Thiên bay lên, cũng sắp rơi xuống, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh này phát sinh.
Đúng lúc này, bên trong Âm Thần Phong, đột nhiên vang lên một giọng nói rất lạnh lẽo.
- Đồ ngu!
Nụ cười của Tà Thiên trì trệ, sau đó Tà Sát cao chưa từng có, nhảy như điên!
Người muốn giết hắn, vậy mà khiến Tà Sát không cách nào cảnh báo sớm!
Người này so với Cung lão và Ôn Thủy cộng lại còn mạnh hơn!
Là ai!
- Hắc Thủy Trưởng lão!
Tạ Soái kinh hãi!
Sau đó vui mừng!
- Giết hắn đi!
Tạ Soái chỉ vào Tà Thiên cùng lúc nói ra ba chữ này, hắn nhìn thấy một vòng khí đen mờ mịt xuất hiện tại trước người Tà Thiên hai trượng, nháy mắt mở cờ trong bụng!
Khí đen này, đừng nói Man Lực cảnh tầng chín, ngay cả Nội Khí cảnh tầng chín cũng không tiếp nổi.
- Cuối cùng cũng chết rồi…
Tạ Soái toàn thân buông lỏng, kết cục phải chết của Tà Thiên khiến huyền cơ hắn đột nhiên căng cứng đứt gãy, từ nay về sau, hắn sẽ nhớ kỹ con chó này, không cần lo lắng bị chó cắn rồi.
Nhưng vào lúc này, âm thanh lạnh lẽo lại lần nữa truyền vào trong tai hắn, khiến mặt mũi hắn nhẹ nhõm ý cười bỗng đông cứng.
- Hừ, không muốn sống nữa sao?
Bên vách đá của Âm Thần Phong vang lên tiếng của hai người, lại nhiều một thân ảnh làm việc nghĩa không được chùn bước.
Thân ảnh này lấy tốc độ như điện quang hỏa thạch, xuất hiện ở giữa Tà Thiên và Tạ Soái, xuất hiện ở giữa Tà Thiên và khí đen đó, xuất hiện ở giữa Tà Thiên cùng âm thanh lạnh lẽo.
Phốc phốc!
Khí đen đánh trúng thân ảnh, lại không phát ra âm thanh va chạm mãnh liệt, mà là sau khi cái túi bị phá vỡ âm thanh lọt khí vang lên.
Người bị khí đen đánh trúng đang bay xuống!
Tà Thiên nhanh chóng rơi xuống, cũng chưa phát hiện Tà Sát nhảy lên đang dần dần lắng lại, đôi mắt đỏ của hắn không hề đỏ thẫm, hai mắt trắng đen ngây ngốc xen kẽ nhìn khí đen bị đánh trúng, Ôn Thủy trưởng lão mất đi ý thức.
Trong đầu của hắn chỉ có một nỗi nghi hoặc.
Ôn Thủy Trưởng lão, vì sao ngươi muốn cứu ta?