Vạn Cổ Tà Đế

Chương 85: Sinh tử biến ảo - ôn thủy (thượng) (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Âm Thần Trại Tĩnh mịch, đột nhiên bùng ra tiếng rầm chói tai, ác ma và Sát Tu va chạm, nổ bay vô số máu thịt trên mặt đất, như pháo bông sáng chói màu đỏ, huyết tinh nở rộ.

Mặc dù có Tà Đế truyền thừa, mặc dù chiến lực đáng sợ, nhưng trước mặt là Tạ Soái Nội Khí cảnh tầng ba, chỉ va chạm một lần, sắc mặt Tà Thiên trắng bệch như bay ngược hơn mười trượng.

Nói đúng ra, đây cũng không phải là va chạm, vì Hổ Phách Quyền của Tà Thiên, ngay cả góc áo của Tạ Soái cũng không đụng được.

Hơn nữa đây là dư lực xuất thủ mà Tạ Soái lưu lại, rất rõ ràng, hắn không muốn tuỳ tiện giết chết đồ hắn đã từng sử dụng, chó ngốc tìm niềm vui cho hắn, bởi vì chó ngốc này dùng cách làm hắn không tưởng được, phản kích hắn.

Ta là người mà ngươi có thể phản kích sao?

Ta cho phép ngươi trở nên thông minh à?

Ta cho phép ngươi có tu vi à?

Dù cái mà Tạ Soái gọi là phản kích, theo người thường thấy có bao nhiêu hoang đường, nhưng hắn cho rằng đây là phản kích!

Một con chó phản kích với chủ nhân!

Đối phó với súc sinh tạo phản, chỉ có đánh!

Đánh thật mạnh!

Đánh tới chết!

Hắn tin tưởng bản thân nhất định có thể đánh tỉnh con chó này, hắn tin tưởng bản thân nhất định có thể nghe được tiếng chó ngốc gào thét, hắn tin tưởng bản thân vẫn là Đại công tử của Tạ phủ nắm trong tay quyền sinh tử!

Tà Thiên mỗi một lần thổ huyết, là niềm vui lớn nhất của Tạ Soái, Tà Thiên mỗi một lần bay ngược, trên mặt hắn hưng phấn càng vặn vẹo hơn!

Hắn của giờ phút này, quên viên thạch đầu lạnh lẽo kia rồi, quên sự nhục nhã Hứa thiếu gia đã nhắc nhở, thậm chí quên Bạch Y Hắc Thủy như Thần Ma vậy.

Hắn chỉ muốn, muốn đánh nguyên hình tên nô bộc đã quên thân của mình, đánh về nguyên hình, khi chó ngốc gào thét cầu xin tha thứ giết chết, mới có thể tiêu tan ghen ghét trong lòng hắn!

Khi Âm Thần Trại có thêm một người bay ra chừng trăm trượng, toàn thân Tà Thiên vô cùng thê thảm.

Hắn không cảm giác được thân thể của mình, không cảm giác được ý thức của mình, hắn thậm chí không cách nào chớp mắt, nhưng đôi mắt đỏ kia cuối cùng vẫn mở ra, như có linh tính, mặc dù ánh mắt mơ hồ, nhưng chỗ hắn nhìn tới hẳn là Tạ Soái!

Hắn ngã xuống, lại đứng lên, hắn trải qua nỗi thống khổ cùng khó khăn mà thế giới không dám tưởng tượng, cuối cùng đi đến trước mặt người này, làm sao có thể để mình giống hơn hai tháng trước như vậy, như chó ngốc ngã xuống?

Trong đầu của hắn không có phẫn nộ, không có thù hận, ngoài sự kiên nghị hắn trước đến nay vẫn không buông bỏ, còn chút trí tuệ.

Chút trí tuệ này ẩn giấu rất khá, dựavào chút trí tuệ này, hắn thao túng được hô hấp của Tạ Soái và cảm nhận Tà Sát, tốc độ, nhịp tim đập, tâm trạng, thân thể, nội khí…

Chỉ cần hắn có thể phát hiện, hắn đều muốn cảm nhận, chỉ có cảm nhận tất cả của Tạ Soái, hắn mới có thể trả lại tất cả cho hắn, lại hủy tất cả của hắn, hoàn mỹ khắc ở trong lòng.

- Có tu vi đúng chứ?

Tạ Soái không sử dụng nội khí nữa, nâng lên một chân đá vào trên cằm Tà Thiên, đá bay Tà Thiên mấy trượng, nhe răng cười hỏi chất vấn.

- Trở nên thông minh, đúng không?

Bành một tiếng, Tạ Soái đấm ra một quyền, Tà Thiên xuống đất, hắn hỏi tiếp.

- Tưởng rằng có thể đối phó ta sao?

Dựng đầu Tà Thiên lên, Tạ Soái đột nhiên nhấc đầu gối, hung ác hất văng Tà Thiên, hỏi câu thứ ba!

Tạ Soái nhìn hai tay dính đầy vết máu, tùy tiện phủi phủi trên quần áo, nhìn Tà Thiên đứng không vững, buông tay cười nói:

- Kết quả sao, một con chó ngốc, biến thành chó chết bây giờ, ngươi nói xem ngươi nghĩ thế nào mà lại dám tới tìm ta, tưởng ngươi trở nên thông minh rồi, ấy vậy mà vẫn ngu xuẩn như xưa, ngu xuẩn đến buồn cười!

- Ta nhớ ngươi đó, Đại công tử… khụ khụ…

Tà Thiên lắc đầu để mình tỉnh táo lại, vừa khạc ra máu vừa nhếch miệng cười nói.

- Mỗi đêm ta đều ngủ không ngon, trong lòng nhớ ngươi, Đại công tử đi Xích Tiêu Phong, Đại công tử muốn nhanh tấn thăng, ta không tận mắt nhìn thấy đệ nhất thiên tài Dương Sóc Thành, trong lòng ta không yên.

Sắc mặt Tạ Soái trầm xuống.

Hắn vốn là đệ nhất thiên tài Dương Sóc Thành, có thể bây giờ không phải, vì đệ nhị thiên tài Dương Sóc Thành còn cao hơn hắn, hắn chỉ là đứng ở trên một điểm lồi trên Băng xuyên sơn mạch, mà thân muội muội của hắn, đã đứng ở điểm cao nhất của Băng xuyên sơn mạch, lần thứ hai nhìn xuống hắn.

- Một tiện nhân, một con chó!

Tạ Soái cắn răng nghiến lợi cười gằn nói:

- Ngươi rất thích muội muội tiện nhân của ta đúng chứ, khó trách nàng hút Nguyên Dương của ngươi, ngươi từ đầu đến cuối cũng không nhắc tới nàng, con chó đáng thương, tiện nhân ngươi thích, bây giờ thân phận so với ta còn cao quý hơn gấp trăm lần, thích nàng? Hận nàng? Ha ha, nhưng dù yêu hận, ngươi đời này cũng không gặp được nàng, tiện nhân đó còn ác hơn ta, thứ mà nàng cho ngươi là tuyệt vọng vĩnh thế!

Tà Thiên kinh ngạc, chỉ Tạ Soái im ắng cười to nói:

- Đại công tử, ngươi ghen ghét, ngay cả thân muội muội ngươi cũng ghen ghét, ta mất đi Nguyên Dương, lại có thể khiến ngươi ghen ghét thân muội muội của mình, ta rất vui! Đại công tử, không phải chẳng làm nên trò trống gì, ta có thể khiến ngươi tức giận, ta lại tiến bộ rồi…

- Đủ rồi!

Tạ Soái mặt như Lệ Quỷ gào một tiếng, hung hăng đá bay Tà Thiên, thét lên nói.

- Đừng nói nữa, ta đã lãng phí quá nhiều thời gian trên con chó này, ta sẽ giết ngươi! Giết ngươi!

- Khục khụ, khụ khụ…..

Tà Thiên kịch liệt ho ra máu, tay phải từ trong ngực móc ra một tờ giấy, hưng phấn cười nói.

- Đại công tử, ngươi sẽ không giết ta, ngươi nghĩ đi, đây là gì, đây có phải mục đích ngươi đến Âm Thần Trại không? Nó ở trong tay ta đó, Đại công tử!

Khi thấy rõ chất liệu sau tờ giấy kia, đồng tử Tạ Soái co rụt lại, nghiêm nghị quát:

- Không đúng! Rõ ràng là nửa quyển sách, sao chỉ có một tờ giấy! Còn viên thạch đầu kia đâu, ở đâu!

- Ta đốt rồi!

Tà Thiên rất vui vẻ vẫy vẫy giấy trong tay:

- Vừa nhìn thấy ba chữ Bồi Nguyên Công đã thiêu đốt nó, để lại một trang bản đồ này, trước kia ta nghe Đại công tử kể chuyện, trong giang hồ có rất nhiều bảo tàng của tiền nhân, ta nghĩ tấm bản đồ này cũng là rất quý báu, Đại công tử, ta rất sợ hãi, ngươi tiến lên một bước nữa, nó sẽ rơi xuống!

Phía sau Tà Thiên là sau sườn núi Âm Thần Phong, hắn cách sau sườn núi chưa đến hai thước.

Vì vậy khi hắn duỗi thẳng tay, khi núi gió thổi trang giấy vù vù, Tạ Soái không cam lòng dừng bước chân, hít sâu nhiều lần, gằn giọng nói:

- Đưa nó cho ta, nếu không ta sẽ để ngươi muốn xin chết cũng không được!

Hình như nhớ tới chuyện buồn cười gì, Tà Thiên cười lam máu và nước mắt chảy ròng, thở dốc nói:

- Đại công tử, ngươi và Nhị thiếu gia không hổ là thân huynh đệ, ta còn nhớ lúc ấy ở viện tử rách nát, hắn cũng muốn ta giao ra công pháp, hắn nói ta giao ra công pháp Tạ gia sẽ không đối với ta như này nữa, Đại công tử, ngươi biết ta trả lời hắn sao không?

Tạ Soái mặt không biểu cảm trầm mặc, lòng nóng như lửa đốt, nổi giận càng sâu.

- Ta nói Nhị thiếu gia, ngươi còn kém hơn đại ca ngươi, hắn muốn có được cái gì, chí ít hiểu phải trả giá.

Tà Thiên dừng lại nhìn Tạ Soái thương hại lắc đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️