- Ta biết Đại tiểu thư đi Bích Ảnh Các, Đại công tử đi Xích Tiêu Phong, ta rất nhớ các người, nhưng ta tìm không thấy, chỉ biết ở Biện Lương Thành có rất nhiều người, bọn họ có thể biết Đại tiểu thư Đại công tử ở đâu.
- Vậy nên ta bước về phía Đông Bắc, mới vừa đi tới hành lang Hà Tây, thì thấy có người cõng thi thể võ giả Man Lực cảnh tầng chín đi ra, nghe nói Hà Tây đạo giết, Hà Tây đạo thật đáng sợ, sau đó ta nhớ tới Sát Tu.
- Ta nghĩ chỉ có giết chóc, Đại công tử ngươi biết không, con người có lúc lòng sẽ rất thành thật, bởi vì ta nghĩ đến chuyện giết chóc, kết quả là giết thật.
- Cuối cùng ta đến Biện Lương Thành, tham gia đại hội võ lâm, ta muốn đứng đầu bảng, bởi vì thế này mới có thể nhìn thấy Đại công tử, nhưng vận khí ta không tốt, có người nói ta là Sát Tu, ta thắng thì nói ta thua, nhưng ta vẫn thắng, vì người kia phong ấn Nguyên Dương của ta, ta rất tức giận phá vỡ phong ấn của người kia, ta nghĩ hắn chắc rất tức giận.
Ôn Thủy căn bản không phát hiện nước mắt mình rơi như mưa.
Một thiếu niên mười hai tuổi, nếu ở gia đình bình thường còn chưa quá hiểu chuyện mà hắn đột nhiên bị thân nhân hãm hại sắp chết, cả đoạn đường học tập giữa sinh tử, câu chuyện trưởng thành hoàn toàn chiếm tư duy của hắn.
Tà Thiên nói rất bình thản dường như không phải kể câu chuyện của mình, mà là nói về người khác, nhưng bình thản thường mang ý nghĩa hiện thực, thường là nơi biểu đạt hiện thực căn bản nhất, sự bình thản của Tà Thiên khiến người ta thương xót cảm động, sự bình thản của Đại công tử, lại khiến người ta căm hận vô tận!
Nhân tâm bị khuấy đảo, không chỉ có Ôn Thủy, còn có Hà Tây đạo, còn có hộ vệ của Tạ gia, thậm chí ngay cả Triệu Húc Dương cũng thở gấp chấn động.
Trong câu chuyện này có rất nhiều người, nhưng làm cho người ta khắc cốt ghi tâm chỉ có hai người, ngoài thiếu niên mười hai tuổi vụng về, còn có Đại công tử thủ đoạn độc ác.
Đại công tử khiến cho người nghe nghiến răng phẫn nộ, thù hận, khinh thường.
Thiếu niên vụng mang lại cảm giác thương tiếc sâu sắc, cảm động, khâm phục.
Câu chuyện này chỉ có một điểm chính, thiếu niên vụng về rất tức giận, muốn tìm được Đại công tử Đại tiểu thư, đơn giản như vậy cũng khiến lòng người run rẩy.
Trên đời có người khổ hơn thiếu niên vụng về không?
Có.
Nhưng lại có bao nhiêu thiếu niên khổ sở, sẽ giống thiếu niên vụng về, từ sự thống khổ vô tận, từ trong tuyệt vọng đi ra, sợ hãi đối mặt với vô số thứ đáng sợ nhưng vẫn kiên định không thay đổi, dũng cảm tiến về trước đâu?
Không có.
Bọn họ không thể tưởng tượng một thiếu niên ngây thơ chưa trải qua thế sự, rốt cuộc phải có bao nhiêu dũng khí, mới dám đối mặt với võ giả cầm đao trải qua sát phạt, Khiên Cơ Xà Lục Văn Hổ dễ dàng giết chết Man Lực cảnh tầng bảy, Ám Lam Sơn khắp nơi hung hiểm, cao thủ Man Lực cảnh tám tầng, Hà Tây đạo hung tàn ngoan độc.
Loại dũng khí này, bọn họ không chỉ không thể tưởng tượng mà chưa bao giờ nắm giữ được!
Trong câu chuyện này, thiếu niên vụng về luôn nói mình đần, thiếu niên trong lòng mọi người lại vô cùng thông minh, vì thiếu niên sống sót trong hoàn cảnh hiểm ác, nếu không có bộ não thông minh vừa học tập vừa thực hành, hắn đã sớm chết rồi.
Từng chữ bình thản tụ lại, trong lòng mọi người hóa thành dòng nước róc rách, cọ rửa bọn họ, khiến bọn họ suy nghĩ, rung chuyển tâm can bọn hắn, bọn họ mừng rỡ vì trưởng thành thiếu niên, đau lòng vì sự tuyệt vọng của thiếu niên, run rẩy vì sự tàn nhẫn của Đại công tử.
Giận dữ đến run rẩy!
Bọn họ lại nghĩ tới hai chữ Sát Tu, hai chữ này xưa nay là võ lâm công địch, người người có thể tru diệt, bị người trong thiên hạ vô cùng căm phẫn, nhưng giờ phút này, bọn họ trông thấy một Sát Tu mặc dù bàn tay nhuộm vô số máu tươi nhưng không làm cho người khác hận hắn được.
So với Đại công tử trong câu chuyện, thiếu niên vụng về trở thành Sát Tu, tốt hơn một ngàn lần! Gấp một vạn lần!
- Ta hiểu rồi, ta hiểu, hài tử à thật khổ thân ngươi…
Ôn Thủy đã khóc không thành tiếng, thiếu niên bình tĩnh trần thuật trong nước mắt ngồi xổm trên mặt đất, nơi yếu đuối nhất trong lòng hắn nhẹ nhàng bóp một phát, đau đớn khiến hắn không thể thở nổi.
Triệu Húc Dương đứng lên, một quyền kia của Tà Thiên khiến vết thương nhẹ của hắn không hề bị ảnh hưởng, nhưng hắn không có tâm tư đánh tiếp, ít nhất là hiện tại.
Vì vậy hắn phức tạp nhìn Tà Thiên, quay người cười nhếch miệng với Tạ Soái một tiếng:
- Không hổ là cao đồ của Xích Tiêu Phong, không hổ là đệ nhất thế gia của Tống Quốc, Hung Thần Trại ta trên dưới vô cùng bội phục! Tạ công tử, Âm Thần Trại này thích hợp với ngươi, Triệu mỗ cáo từ!
Tạ Soái mặt dầy ý cười, lờ đi lời mỉa mai của Triệu Húc Dương, đợi đến khi đối phương rời đi, hắn chậm rãi đi đến chỗ Tà Thiên cười hỏi:
- Nói xong rồi?
- Đại công tử, nói xong rồi.
Tà Thiên cười rực rỡ, đứng lên, mắt đỏ biến thành màu đen.
Tạ Soái gật gật đầu, cả người sát ý không giữ lại chút nào phóng lên trời:
- Vậy thì chết đi!
- Được Đại công tử, cùng nhau đi!
Một ác ma bị lòng ghen ghét thiêu rụi, một Sát Tu bị thù hận Phệ Tâm, dùng hết toàn lực phóng tới đối phương…
Không phải ngươi chết!
Chính là ta vong!