Con ngươi đỏ như máu, cũng là bằng chứng tốt nhất của Sát Tu.
Ôn Thủy lòng lạnh như băng, hắn rất đau lòng với lựa chọn của Tà Thiên, hắn thấy, dù có lý do gì, vứt bỏ nhân tính lựa chọn trở thành Sát Tu, đều không thể tha thứ, không thể bỏ qua.
Nhưng đây là cách nghĩ trước đó của hắn nghe được buổi nói chuyện phía dưới.
- Rất tốt, không khiến ta thất vọng.
Lời này, Tạ Soái đã từng bày ra vẻ mặt thiện lương nói rất nhiều lần, lần này khác là hắn cắn răng nghiến lợi nói ra, lời này vừa nói ra, bên trong Âm Thần Trại lại thêm luồng âm phong thấu xương, khiến người ta như rơi vào hầm băng.
Tà Thiên lảo đảo đứng dậy, không để ý nắm đấm tay trái bị đốt cháy khét, không để ý cánh tay trái đang run rẩy chịu đựng tàn phá nội khí của Viêm Sát, càng không để ý đến sự đau đớn khiến người ta phát cuồng.
Giờ này khắc này, không có bất kỳ vật gì có thể quan trọng bằng Tạ Soái.
- Đại công tử, ta trong mắt ngươi, là như thế nào?
Tạ Soái cười gằn nói:
- Một con chó ngốc, ngốc đến đáng thương, ngốc đến nỗi làm bổn công tử vừa nghĩ tới đã muốn cười.
- Còn nữa không?
- Một người tự cho là nô tài ngu xuẩn, tôn tử Tạ gia ta nhiều vô số, dựa vào gì phải đối với một nô lệ thiên phú bình thường dốc lòng dạy dỗ?
Tạ Soái bị lòng đố kỵ thiêu đến đầu đau nhức, cười lạnh nói.
- Khó tin là suốt sáu năm, tên nô tài như ngươi không hề nghi ngờ, biết vì sao lúc đầu ta lại chọn trúng ngươi không?
Tà Thiên nghiêm túc ngẫm lại, lắc đầu nói:
- Không biết.
- Hừ, ngu xuẩn làm người khác bực bội.
Tạ Soái ngửa mặt lên trời cười.
- Sáu năm trước, tổng cộng hai mươi ba tiểu nô bộc mặc ta chọn lựa, ngươi sáu tuổi cũng là một trong hai mươi ba người ngu xuẩn nhất kia.
Tà Thiên nghiêm túc chịu đựng nội tâm vô cùng đau nhức, mắt đỏ bừng mỉm cười:
- Ta biết rồi, bởi vì ta ngu xuẩn, cho nên công pháp tu luyện sáu nên không phải là công pháp cũng sẽ không sinh nghi ngờ, ngươi nói gì nghe nấy, cũng bởi vì ta ngu xuẩn, khi ta lên giường kia, không suy nghĩ rốt cuộc có thể được hay, một con chó, sao có thể lên giường của chủ tử.
- Rất tốt, ngươi thông minh hơn rồi đấy.
Tạ Soái không nói cười một tiếng, trong mắt sát ý ngày càng nồng đậm.
- Xem ra, ngươi tiến bộ không nhỏ, nói xem nào?
Tà Thiên đương nhiên gật gật đầu, cảm thấy đứng đấy hơi mệt chút, hắn ngồi xổm xuống, vừa nhớ lại vừa thất thần nói:
- Khi ta trở lại viện tử rách nát kia, vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, nghĩ thật lâu mới nghĩ thông suốt, Đại công tử coi ta như bảo bối nuôi dưỡng sáu năm, vì để chữa bệnh cho Đại tiểu thư, Đại tiểu thư cần Nguyên Dương trong thân thể của ta.
- Ta rất tức giận, bởi vì ta đứng không nổi, toàn thân không còn khí lực, cảm giác sắp chết, nhưng bỗng nhiên lại có sức lực, có sức lực thì ta có thể làm gì, mấy năm này cũng chỉ ba động tác kia, sau đó ta nghĩ vậy thì luyện đi.
- Luyện tập luyện tập, Nhị thiếu gia dẫn người tới, nói ta ăn bám Tạ gia sáu năm, làm bọn hắn không có ăn, ta nói những gì ta ăn hôm qua đã trả cho Đại công tử rồi, sau đó một đám người đánh ta, đánh ta từ nhà chính tới viện tử, sau đó Nhị thiếu gia kiếm “phân vứt cho ta ăn, mới đầu ta không muốn ăn, Nhị thiếu gia móc đao ra ép ta ăn.
- Sau đó chuông lớn Tạ gia vang lên, vang lên mười ba tiếng, cứu ta một mạng, nhưng “phân ở trước mặt ta, sau đó ta vừa nghĩ mười ba tiếng chuông lớn sẽ mang Đại tiểu thư đi đâu vừa ăn.
- Đại công tử, “phân không ngon, không tin ngươi đi về hỏi Nhị thiếu gia đi, hắn cũng từng nếm qua, nhưng về sau ta mới biết được, ta ăn là Long Báo Mộc, hắn ăn là phân người, thay ta hỏi Nhị thiếu gia một chút, ta đi ị có vị gì, sau đó Đại tiểu thư đi, nói là đến Bích Ảnh Các, ta nhìn thấy nàng lên xe ngựa.
- Đại tiểu thư nói sẽ bảo người Tạ gia chiếu cố ta, nhưng ta biết nàng quên nói, vì Tạ Kim đến rồi, Tạ Kim không cho ta nhìn Đại tiểu thư, muốn đâm mù con mắt ta, ta lại tức giận, bẻ gãy ngón tay hắn.
- Ta rất sợ hãi đeo tay nải toàn Long Báo Mộc đi Ám Lam Sơn, Ám Lam Sơn rất đáng sợ, những mãnh thú đó ăn người, người ăn mãnh thú, ta còn chưa thấy người ăn người, ta chưa bao giờ nghĩ người sẽ ăn đồng loại giống như chưa bao giờ nghĩ Đại công tử muốn giết ta.
- Rất nhiều người muốn giết ta, một võ giả Man Lực cảnh tầng năm dùng đao bổ vào đầu ta, ta vô cùng sợ hãi, nhưng ta không thể chết, Đại công tử còn không thể giết chết ta, sao ta có thể chết, thế là ta ra ngoài, một quyền đả thương võ giả, sau đó sợ mất mật dùng nắm đấm, đánh đầu hắn đập thành bột nhão.
- Sau đó người Trần gia xuất hiện, Nguyên Dương trong cơ thể ta hầu như không còn, tưởng rằng mình phải chết, nhưng người Trần gia lại đi, ta sống lại rồi, sau đó ta đi Bách Thú nhai, nhìn thấy Khiên Cơ Xà và Lục Văn Hổ, chúng nó muốn ăn ta, ta thì giết bọn nó.
- Tiếp sau đó, ta ngay tại Ám Lam Sơn vừa đi vừa nghỉ, ta cũng biết mình ngốc, nên ta học tập theo mãnh thú, học tập theo võ giả của Ám Lam Sơn, Đại công tử trên núi thật sự rất đáng sợ, nhưng lúc sợ hãi tanghĩ đến ngươi, sau đó không sợ nữa.
- Sau đó gặp được Trần Phong, ta tưởng rằng người Trần gia muốn giết ta, nhưng hắn nói cho ta biết Đại công tử muốn giết ta, tu vi của hắn là Man Lực cảnh tám tầng, ta mới Man Lực cảnh năm tầng, hắn vừa nhìn thôi ta đã cảm thấy toàn thân đau nhức, ta rất sợ hãi ném trứng của Hỏa Linh Điêu về phía hắn, sau đó cứ chạy mãi, vừa chạy vừa vứt những thứ lục soát được trên thân người chết trên mặt đất.
- Sau đó ta không chạy nổi nữa, vì Nguyên Dương hết rồi, thế nhưng Trần Phong cũng bị Tùng Lang khắp núi đồi vây quanh, ta rất vui vì ta chưa từng thấy nhiều Tùng Lang như vậy, vì Man Lực cảnh tám tầng giết Tùng Lang rất đẹp, ta rất thưởng thức, sau đó Tùng Lang chạy rồi, Trần Phong cũng chạy.
- Ta chạy theo hắn, hắn rất xui xẻo, luôn đạp trúng đồ vật mà ta ném ra, gì mà chông sắt bắt Sơn Báo, gai nhọn, có gì thì giẫm nấy, về sau hắn rất tức giận, muốn ta đánh nhau với hắn, sao ta đánh được, vì vậy ta dùng tên bắn hắn, hắn ngã rồi, ta vẫn rất sợ, vậy ta lại dùng chông sắt bắn thủng cổ của hắn.
- Hắn không còn thở nữa, nhưng ta vẫn sợ, vì Đại công tử lợi hại như vậy cũng không giết được con chó ngốc ta đây, ta đần thế làm sao giết được cao thủ Man Lực cảnh tám tầng, nên ta dùng đao cắt đầu hắn, chờ máu khô thì mang xuống núi, gửi tới cho Đại công tử, Đại công tử ngươi nhận được đầu chưa?