Triệu Húc Dương phẫn nộ điên tiết, trạng thái như Quỷ Đỏ, không cam lòng yếu thế quát lạnh lùng nói.
- Tạ công tử đến đây, không phải là muốn ngăn cản ta đấy chứ?
- Ngươi giết hắn hay không, đối với ta mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Tạ Soái nghĩ thông suốt cái gì, khai thông đường vào trại tử, sau đó thản nhiên nói,
- Ta lấy đồ trên người hắn xong thì sẽ rời đi, xin mời.
- Vậy thì Triệu mỗ đội ơn rồi!
Triệu Húc Dương vui mừng, phất tay quát về một đám thủ hạ khẽ nói.
- Bao vây cả Âm Thần Trại lại cho ta, kẻ này giảo hoạt gian trá, lần này tuyệt không thể bỏ qua súc sinh to gan!
Tạ Soái bước vào trại tử trước tiên, Tà Thiên bị cừu hận trong lồng ngực khuấy động kích thích hai con ngươi đỏ thẫm, hắn biết, người mà mình tìm hơn hai tháng, đến rồi.
Hắn vốn định lao ra đầu tiên, nhưng hắn cảm thấy còn thiếu chút gì, nên nhớ lại toàn bộ tin tức trước kia có liên quan đến Tạ Soái một lần.
Phong độ nhẹ nhàng, ôn lương khiêm cung, như nghiêm phụ nhắc nhở hắn tu luyện, như phụ thân hiền lành quan tâm hắn trưởng thành, hình tượng này cắm rễ thật sâu trong lòng của hắn, trải qua sáu năm, khi bóng dáng cao lớn kia sắp hóa thành thực chất, một chiếc Lợi phủ bén hung ác kinh dị phá không lao ra, chặt thành bột mịn.
Tay cầm Lợi phủ kia chính là Tạ Soái.
Đủ rồi, đủ rồi….
Khiến Tà Thiên ý thức được lại tiếp tục nhớ lại, bản thân sẽ đau đến phát điên, khi hận đến phát cuồng, hắn đã đi đến cửa trại, đầu hơi quay lại, mắt đỏ khóa chặt trên người Tạ Soái, căn bản không thể chuyển động.
Dù Viêm Sát Chưởng của Triệu Húc Dương gần trong gang tấc, dù Tà Sát điên cuồng cảnh báo, ánh mắt Tà Thiên đều chưa từng di động, trong mắt của hắn, tầm nhìn bên trong, trong đầu, chỉ có Tạ Soái.
Không biết ngóng nhìn bao lâu, Tà Thiên chỉ cảm thấy một cỗ khí tức vọt thẳng vào đầu đỉnh, phá tan tư duy, phá tan tất cả nhân sinh trong mười hai năm của hắn, sau đó tất cả bị phá tan, hóa thành cảnh tưởng hắn ngửa mặt lên trời cười to và tung ra một quyền.
Nắm đấm non nớt của Man Lực cảnh tầng chín, đối đầu với hỏa diễm cự chưởng của Nội Khí cảnh một tầng !
Rầm rầm rầm!
Ôn Thủy trong trại nhanh chóng lướt qua, bỗng nhiên dừng chân lại, trong mắt của hắn, chỉ có nắm đấm không biết tên đó, và sự sợ hãi sâu đậm!
Hắn kinh sợ không phải quyền pháp sâu xa khó hiểu, vì nắm đấm này, căn bản chính là nắm đấm mà người bình thường cũng có thể đánh ra.
Hắn kinh sợ không phải vì sự mạnh mẽ của nắm đấm, vì nắm đấm của Tà Thiên, đã bị Viêm Sát Chưởng đốt thành trắng đen xen kẽ, đen là than, trắng là xương.
Hắn kinh sợ là nắm đấm này thế mà có thể đánh lui được Triệu Húc Dương.
Dù Tà Thiên bị rầm bay càng xa, hắn vẫn kinh sợ như cũ, bởi vì hắn biết giữa Nội Khí cảnh một tầng và Man Lực cảnh tầng chín, giống như khác biệt một trời một vực.
Nội Khí cảnh một tầng, lực đạo toàn thân hai ngàn cân!
Đủ hơn so Man Lực cảnh tầng chín nhiều hơn hai lần!
Huống chi Viêm Sát Chưởng của Triệu Húc Dương, là nội khí công pháp nổi tiếng đẳng cấp trên giang hồ!
Cái này sao có thể?
Sau khi hai nắm đấm va chạm, tiếng ầm nổ vang lên trong Âm Thần Trại tĩnh mịch im ắng.
Đám Hà Tây đạo cuồng nhiệt nhìn Triệu Húc Dương lao ra, thế như chẻ tre, một lát sao, đám Hà Tây đạo lại ngây ra như phỗng mà nhìn Triệu Húc Dương vô cùng chật vật lui về, thuận tiện còn té ngã.
Đây là Sát Tu nửa tháng trước đó sao?
Nháy mắt Triệu Húc Dương lui về, hộ vệ Tạ gia sợ hãi lùi lại mấy bước, so với Hà Tây Đạo, giờ phút này Tà Thiên biểu hiện ra tu vi và chiến lực, càng khiến bọn hắn vô cùng hoảng sợ.
Nhưng mà hiện tại người kinh ngạc nhất chỉ có Tạ Soái.
Dưới mí mắt hắn, Tà Thiên được tuyển chọn, trở thành người tuyển chọn tốt nhất để dự trữ nuôi dưỡng Nguyên Dương, dưới mắt hắn, toàn thân Tà Thiên bị Nguyên Dương hút khô, trở thành phế nhân sắp chết….
Khi hắn nhìn thấy Tà Thiên được lôi ra khi ở nội viện Tạ gia, hắn vốn nghĩ rằng kết cục của hắn và con chó ngu này đã kết thúc, nhưng hắn lại nghe được tin tức của Tà Thiên đi Ám Lam Sơn, nên hắn phái Trần Phong, lấy đầu hắn.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới là Tà Thiên giết Trần Phong, bởi vì đưa đầu lâu lên Xích Tiêu Phong, là trạm dịch của Trần gia , nên mặc dù lòng hắn bất an, cũng không để hai chữ Tà Thiên trong lòng.
Sau đó, hắn xuống núi, nguyên nhân xuống núi là Tà Thiên có tu vi, giết hộ vệ Đao Kiếm Song Tuyệt từng là của mình, cũng thành Sát Tu, đến lúc này, hai chữ Tà Thiên lần nữa xuất hiện trong đầu hắn, xóa cũng không đi.
Lại về sau thông qua tự thuật của Hứa thiếu gia, trong đầu hắn hình thành lập một hình tượng Tà Thiên vô cùng sinh động, hình tượng này có chút cường đại, nhưng hắn cũng không coi trọng, bởi vì hắn xem sự cường đại của Tà Thiên cũng là sự cường đại của Sát Tu.
Bây giờ hắn nhìn thấy Tà Thiên sống sờ sờ, Tà Thiên bị rầm bay thổ huyết liên tục hơn mười trượng, làm hắn tê cả da đầu, tâm thần cự chiến, thậm chí khiến hắn mất đi năng lực suy nghĩ!
Một phế nhân sắp chết, làm sao có thể không đến hai tháng đã trở nên cường đại như thế!
Tà Thiên rốt cuộc gặp được cơ duyên thiên đại như nào?
Rốt cuộc tu vi của hắn đến đâu rồi?
Chỉ tiếc, hắn không suy nghĩ v những vấn đề này, bởi vì lòng hắn, trong đôi mắt phượng nhỏ hẹp, Tạ Soái ngay cả thân muội muội của mình vì ghen ghét mà sinh hận, làm sao dung hạ được Tà Thiên từng bị mình coi là ngốc chó, lại tiến bộ nhanh hơn mình!
Giờ khắc này, trong lòng Tạ Soái tràn đầy sát ý lạnh thấu xương, chỉ vì con chó ngốc này! Ngay cả con chó ngốc này cũng không bằng, đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời hắn!
Giờ khắc này, Tà Thiên bò dậy, mắt đỏ giống như điên nhìn Tạ Soái, tà mị cười nói:
- Đại công tử, ta lại tiến bộ rồi.
Lời này, trong sáu năm Tà Thiên nói rất nhiều lần, Tạ Soái nghe rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào Tà Thiên nói vui vẻ như vậy, chưa lần nào Tạ Soái nghe xong mà muốn bùng nổ như vậy.