Vạn Cổ Tà Đế

Chương 81: Tâm sự nỗi lòng - ngôn sát (thượng) (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tà Thiên chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân sẽ dùng loại phương thức này đạt được phần cuối của Bồi Nguyên Công.

Bởi vì vừa nghĩ tới chuyện Tạ Uẩn hút cạn Nguyên Dương toàn thân hắn, hắn cho rằng nửa cuốn Bồi Nguyên Công ở trên tay Tạ Soái.

Vì vậy hắn mới có thể sau khi biết tin tức của Man Lực cảnh tầng mười, bởi vì Bồi Nguyên Công nghĩ đến Tạ Soái, từ trong ngủ mê bừng tỉnh dậy.

Trong phòng Lý Nguyên Dương, âm khí nặng nề, mà nửa quyển Bồi Nguyên Công trên tay Tà Thiên, âm u phủ thêm một tầng quỷ dị thần bí, khiến người ta cảm thấy vô cùng âm u.

Tại sao Bồi Nguyên Công lại ở trong tay Lý Nguyên Dương?

Nửa quyển trong tay Tạ Soái, có được từ nơi nào?

Giữa hai người đó có liên hệ gì?

Rất nhiều nghi vấn, Tà Thiên không cách nào biết được đáp án chính xác, nhưng hắn biết một điều, tất cả nghi vấn này đều không thể tách rời với lão giả trong bức tranh.

Tỉ mỉ đánh giá lão đầu điên trong bức họa, Tà Thiên cảm giác có chút lạ lẫm, không giống lão đầu ở cùng hắn sáu năm.

Đây là lần đầu hắn nhìn thấy lão đầu điên đường hoàng nghiêm túc, trâm cài cao ngất, râu tóc sạch sẽ, đạo phục không nhuốm bụi trần, một đôi mắt thâm thúy cao xa, cứ như xuyên thủng nguồn gốc vô cùng nơi xa huyền bí, phất trần trong tay theo gió chập chờn, giống như bản thân hắn, phiêu phiêu dục tiên.

Nhìn một chút, Tà Thiên lại nghĩ tới hai lần trước mình bị kiến thức giang hồ lừa.

Thông qua đọc kiến thức giang hồ, Tà Thiên cho rằng Hà Tây đạo sẽ không uy hiếp hắn, hắn không có tiền tài, không thể tạo thành phiền phức quá lớn, sau đó lại cho rằng Sát Tu chỉ là một đường tu luyện đối với mình có chút nguy hiểm.

Nhưng mà tình huống thực tế là, hắn suýt nữa bị Hà Tây đạo giết chết, còn Sát Tu kinh thiên chấn động, từng khiến hai vị cao thủ Nội Khí cảnh tầng chín đối với hắn sinh ra sát khí, một vị trong đó, bây giờ ở đang ở cách hắn năm mươi trượng hắn.

Dần dần, trong mắt Tà Thiên xuất hiện hai đầu tuyến, một đầu tuyến phủ đầy bẫy rập hung ác, hơi không cẩn thận là chết ngay, một tuyến là cơ hội phúc duyên, mỗi một chi tiết, đều để hắn leo cao hơn một tầng.

Hai tuyến hỗ trợ lẫn nhau, tầng tầng tiến lên, khiến hắn chịu phải hung hiểm lớn, tu vi không ngừng đột nhiên tăng mạnh, mà tu vi thăng cấp, sẽ khiến hắn đối mặt với càng nhiều thử thách và nguy hiểm hơn.

Vì bản thân mà vẽ hai đầu tuyến này, là lão đầu điên, Tà Thiên nghĩ như thế.

Có thể dựa vào hai lộ tuyến này mà đi tiếp, thật sự là dự tính ban đầu của ta mà….

Khi nghĩ đến đây, Tà Thiên không tiếp tục tiếp tục suy nghĩ nữa, mà lật Bồi Nguyên Công công pháp trong tay ra, tỉ mỉ đọc.

Bởi vì ba bộ động tác đầu tu luyện có hơn sáu năm, cho nên quen việc dễ làm, hắn tốn nhiều thời gian đã nhớ kỹ ba bộ động tác sau, đang lúc hắn chuẩn bị thiêu hủy sách, hắn nhìn thấy địa đồ của một trang cuối cùng.

Ôn Thủy chưa từng bực bội như thế này, cũng chưa từng chán ghét mặt trời gay gắt, hắn nhíu mày mắt nhìn đại hỏa cầu trên đầu, nhận định mặt trời chính là kẻ cầm đầu làm hắn bực bội, nhưng hắn không lừa gạt được chính mình.

Khiến hắn bực bội chính là Tà Thiên.

Tà Thiên, mười hai tuổi, Man Lực cảnh tầng chín, tẩy tủy đại thành, theo hắn biết, trong lịch sử võ lâm Tống Quốc gần ba trăm năm, chỉ xuất hiện qua một vị bất thế kỳ tài như Tà Thiên, còn vị kỳ tài này khi thành tựu Man Lực cảnh tầng chín, là mười ba tuổi.

Tà Thiên, mười hai tuổi, Sát Tu, theo hắn biết, đây là Sát Tu nhỏ tuổi nhất trong lịch sử Tống Quốc, lại không phải Sát Tu mệnh ngắn nhất, năm mươi năm trước có vị võ giả bởi vì nữ nhân bị nhân gian đồn thành Sát Tu, bị người ta làm thịt tại chỗ.

Bất luận là nói đến Tà Thiên nào, cũng không khiến hắn giãy dụa xoắn xuýt như thế, thiên tài? Cho dù không vào Đao Phách Môn của ta, ta thưởng thức ngươi, kính nể ngươi, thậm chí có thể cam tâm tình nguyện giúp ngươi. Sát Tu? Một chữ không cần nhiều lời, giết là xong.

Nhưng Thiên tài có một không hai và Sát Tu diệt tình, cùng xuất hiện trên ngườ Tà Thiên xuất hiện, hắn nên làm sao đây?

Hắn không biết, cho nên hắn đi vào trong Âm Thần Trại, muốn chính miệng hỏi vị thiên tài Sát Tu này, bản thân nên làm gì.

Nhưng sau một bước, hắn dừng lại, quay lại nhìn, sau một khắc mũi chân điểm nhẹ, như gió lướt vào trong rừng rậm.

Nhìn thấy Âm Thần Trại đầy đất xác chết, trong lòng Tạ Soái hoảng loạn, tuy hắn không chắc ai giết những lực lượng trung kiên của Âm Thần Trại này, nhưng hắn khẳng định có người vào Âm Thần Trại, thứ kia hắn nhất định phải lấy được.

Giẫm lên thi thể bước vào trong trại, Tạ Soái vội vã không nhịn nổi đột nhiên dừng lại, học bộ dáng Ôn Thủy quay nhìn lại, hai con ngươi hẹp dài sắc lạnh.

Tạ Soái đứng nhìn xác chết đầy đất phía trên Âm Thần Trại, Triệu Húc Dương kinh ngạc, lông mày dựng đứng, cười lạnh nói:

- Đám a miêu a cẩu cũng dám tư do đi lại trên địa bàn của Hà Tây đạo ta.

- Ăn nói sạch sẽ một chút!

Sắc mặt Tạ Soái không vui, chỉ vào Triệu Húc Dương quát lớn.

- Chúng ta là người của Tạ gia Dương Sóc Thành, ngươi…

- Ha ha ha ha! Lại là Tạ gia của Dương Sóc Thành….

Triệu Húc Dương điên cuồng cười liên tục.

- Nửa tháng trước tới một Tam trưởng lão gì đó, bây giờ ở trước mặt, không biết lại là vị cao nhân nào trong đệ nhất thế gia Tống Quốc đây?

Đệ nhất thế gia Tống Quốc? Nghe thế, hai con ngươi của Tạ Soái híp mắt càng chặt hơn, thản nhiên nói:

- Tại hạ Tạ Soái, đệ tử Xích Tiêu Phong.

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Triệu Húc Dương cứng lại.

Cho dù trong ngoại hiệu của hắn có chữ cuồng, nhưng ở trước mặt Cung lão hắn không cuồng nổi, trước ba chữ Xích Tiêu Phong càng cuồng không nổi.

Thế là dưới ánh mắt hoảng hốt của một đám thủ hạ, sắc mặt Triệu Húc Dương đỏ bừng nắm quyền cúi đầu với Tạ Soái, miễn gượng cười nói:

- Không biết Tạ công tử đến có việc gì, nếu có chỗ nào Triệu mỗ có thể giúp được, xin đừng ngại nói nghe thử.

Bảy tám tên hộ vệ Tạ gia cũng sững sờ chớp mắt, nhưng kịp phản ứng, hai tay vây quanh, nhìn chằm chằm Triệu Húc Dương không ai bì nổi, liên tục cười lạnh, không thể trách bọn hắn cay nghiệt vậy, vì lần trước khi bọn họ theo Tam trưởng lão đến, gặp phải sự nhục nhã khắc ghi vào xương cốt.

Quả nhiên vẫn là đại công tử lợi hại, thản nhiên nói lai lịch của mình, làm cho khí phách của đối phương dập tắt, một đám hộ vệ trong lòng rất kiêu ngạo, bọn họ tưởng tượng khi gặp lại thương đoàn Ân gia cũng phải làm đối phương nếm thử lợi hại của đại công tử.

Tạ Soái trầm mặc thật lâu, hờ hững nói:

- Ngươi tới giết Tà Thiên?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️