Bên ngoài Biện Lương Thành, Vô Trần sơn, núi non xanh biếc, cộng thêm ráng chiều khiến cho khung cảnh nơi đây càng thêm đẹp đẽ.
Vô Trần Tự trên Vô Trần sơn, có một viên Vô Trần thạch, rất lớn, lớn khoảng năm trượng, ở sau vườn Vô Trần tự, giống như một lão quy bất động.
Đá tên là Vô Trần, cũng không phải nói không chút bụi bặm, chí ít Cung lão toàn thân áo trắng, dưới mông toàn là màu xám và màu xanh, xám là bụi bặm, xanh là cỏ rêu.
Ngồi đối diện Cung lão là một vị hòa thượng áo đen, hòa thượng không râu ngay cả lông mi cũng không có, không phải hắn cạo mà rụng sạch rồi.
Già rồi rơi sạch.
Ở giữa hai người đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn một quân bàn cờ, bàn cờ hai bên đều có một hộp cờ, hộp cờ một đen một trắng, Cung lão áo trắng chấp quân đen, hòa thượng áo đen chấp quân trắng.
Trên bàn cờ bày đầy quân cờ trắng đen, nhìn qua ván cờ theo từ sáng đến chiều tối này rất nhanh sẽ kết thúc, nhưng cờ đen trong tay Cung lão không vội đặt xuống, hắn đang chờ.
Chờ không phải một chiêu phá ván, mà là đợi một câu của lão hòa thượng.
Lão hòa thượng áo đen cũng biết rõ điểm này, hắn ngước nhìn ánh nắng chiều đỏ trên góc núi kia sắp tan biến, lắc đầu thở dài:
- A di đà phật, chấp niệm của Cung thí chủ thật quá sâu, chẳng lẽ lão nạp không nói thì hôm nay ván cờ này không xong được sao?
- Mong đại sư từ bi.
Cung lão tình chân khẩn thiết nói.
- Manh lực cảnh tám tầng mười hai tuổi tất nhiên là kỳ tài.
Thái độ lão hòa thượng vẫn không hề thay đổi, cự tuyệt nói:
- Đã lao vào con đường Sát Tu, há có thể quay đầu là bờ.
Cung lão vội la lên:
- Đại sư, kẻ này tuyệt đối không phải vậy, tính khí hắn dứt khoát, nếu được đại sư niệm chú, tuyệt đối có thể vượt qua Sát Tu phản phệ, hoàn toàn rửa sạch tội nghiệt, ta dùng danh dự cả đời để bảo đảm!
Lão hòa thượng chau mày, nhẹ nhàng nói:
- Cung thí chủ coi trọng hắn như thế sao?
- Không giấu đại sư, nếu như Cung mỗ không ngăn cản con đường đại hội là vì muốn tìm truyền nhân.
Cung lão đắng chát cười một tiếng, lắc đầu thổn thức nói,
- Xem ra là tại hạ phúc duyên không đủ, thật đáng tiếc, nỗi tiếc nuối to lớn.
Lão hòa thượng áo đen biết rõ Cung lão thọ không lâu, nghe nói tiếng niệm phật, trầm ngâm thật lâu sau vuốt cằm nói:
- Như Cung thí chủ đã nói, ta sẽ đáp ứng việc này, nhưng chuyện thứ hai ngươi nói, thứ ta bất lực.
Cung lão vừa mừng vừa ngạc nhiên, vội nói:
- Đại sư, cứu người phải cứu đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây thiên, ngài đã có lòng kéo hắn ra bể khổ, ban thưởng một hạt Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan thì sao? Cứu một mạng người, còn hơn xây tháp bảy tầng!
Lão hòa thượng ngóng nhìn Tàn Dương chỉ còn một đường:
- Nửa tháng trước, Hứa Bá Thiên đến thăm chùa cũ, lấy đi một hạt Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan cuối cùng rồi.
Cung lão nghe vậy, thất hồn lạc phách ngồi xuống, mờ mịt nói:
- Vậy thì Tà Thiên chẳng lẽ phải chết sao….
- Không chắc.
Lão hòa thượng cầm cờ trắng bằng ngón giữa và ngón trỏ chậm rãi để vào bàn cờ, đứng lên lướt qua:
- Ta có một cách, tên là Khổ Thiện Kinh, nếu kẻ này nguyện ý cả đời cùng Thanh Đăng sách cổ làm bạn, nhưng ở Sát Đà Động tu tâm hai mươi năm, không chỉ có thể hóa sát kiếp, cũng có thể để hắn tái tạo mạng sống của Nguyên Dương.
Cung lão nghe vậy, buồn vui đan xen, cúi đầu sau bóng lưng lão hòa thượng, chắp tay trước ngực nói:
- A di đà phật, đại sư từ bi.
Tà Thiên rời khỏi Tuyên Tửu Thành thì Tạ Soái laij đến.
Đánh giá cẩn thận Hắc Cốt phiến ngàn vàng trong tay mua về, sắc mặt Tạ Soái âm u như nước.
Đây là cây quạt của Lý Nguyên Dương, hắn từ miệng của lão bản Trân Bảo Các biết được, người bán là một thiếu niên sắc mặt tái nhợt, không cần nghĩ cũng biết, thiếu niên này chính là Tà Thiên.
Hắc Cốt phiến không có tác dụng gì, dù cho tiêu tiền uổng phí, cũng không đến nỗi khiến sắc mặt của Tạ Soái khó coi, nhưng hắn biết, có hai đồ khác đòi mạng đang trên người của Lý Nguyên Dương, trong đó có viên thạch đầu lạnh lẽo, là hắn và Lý Nguyên Dương hứa cho một nhân vật lớn.
Tạ Soái rất rõ ràng viên thạch đầu kia đối với Hắc Thủy trưởng lão có ý nghĩa gì, cho nên trong lòng hắn rất hoảng sợ, nếu vật này mất đi, dù hắn chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng sẽ bị Hắc Thủy trưởng lão bắt về, dằn vặt đến chết.
Bởi vì Hắc Thủy trưởng lão, là một trong sáu vị Bạch Y trưởng lão Xích Tiêu Phong, hắn có cái tên gọi ngoài rất đẹp, tên là Bạch Y Hắc Thủy, cái tên này đối với người Tống Quốc là một thần thoại.
- Nhất định phải tìm được con chó ngốc kia!
Tạ Soái hoảng sợ hung hăng quất roi ngựa, xông nhảy ra, bây giờ không phải Hứa thiếu gia buộc hắn đi tìm Tà Thiên, mà vì mạng sống, vì để cuối cùng đứng cùng một nơi với Tạ Uẩn, hắn nhất định phải tìm được Tà Thiên.
Tà Thiên hành tẩu giữa rừng núi, cũng không biết người hắn rất muốn gặp, đang quất roi thúc ngựa đuổi theo hướng hắn, nhẹ ngửi cơn gió núi mang theo từng tia khí tức quen thuộc, Tà Thiên lại đến nơi ngày đó bị chín vị Đại đương gia Hà Tây trại cản trở.
Trên mặt đất có một bộ xương khô, kiểu xương hơi nhỏ, là hài cốt của nữ nhân, Tà Thiên không biết có phải thi thể nữ nhân làm lộ ra hành tung của bản thân không, có điều đúng hay không phải, với hắn mà nói cũng không sao cả.
Bởi vì hắn làm gì, không phải muốn từ trên người đối phương đạt được cái gì, chỉ là muốn làm, thì làm thôi.
Giống như nửa tháng trước ở hành lang Hà Tây, thỉnh thoảng giữa rừng núi sẽ truyền ra kêu thảm kêu khóc, còn có Hà Tây Đạo khát máu, Tà Thiên có tai như điếc, đến khi hắn cảm giác mình không tìm thấy đường.
Lúc này khi mười mấy tên Hà Tây Đạo vây quanh hắn.
- Âm Thần Trại ở đâu?
Tà Thiên quét mắt nhìn Hà Tây Đạo tu vi Man Lực cảnh tầng chín trước mặt, nhẹ giọng hỏi.
Tự tìm đến sao? Một đám Hà Tây Đạo đầu tiên là sững sờ một lát, mặc dù bọn hắn định cười nhạo một lúc nhưng Tà Thiên vô cùng trân quý thời gian, móc ra trong ngực chín chuôi Ảnh Nguyệt đao, tiện tay vung lên.
Thanh âm rạch phá không khí duy trì liên tục mười tức, sau đó cuối cùng bàn tay trái Tà Thiên vươn ra, mười mấy tên Hà Tây Đạo trước mặt chết hết chỉ còn một người.
- Ở, ở trên núi, phía trên, đi, đi lên mười dặm, Âm, Âm Thần Phong….
Nhìn theo phương hướng mà Hà Tây Đạo chỉ, cổ tay Tà Thiên nhẹ nhàng lắc một cái, vết máu trên Ảnh Nguyệt đao biến mất, cất Ảnh Nguyệt đao đi, Tà Thiên lên núi.
Tên Hà Tây Đạo còn sống bị nước tiểu của chính mình làm tỉnh, hắn run rẩy nhìn Tà Thiên đi xa, sau đó trong đũng quần ẩm ướt, lại nhiều thêm một bãi vật dơ bẩn màu vàng.
Khi Tà Thiên ở trước mặt, hắn không nhận ra, nhưng khi Tà Thiên lên núi, hắn nhận ra bóng lưng cô độc kia, còn có sống lưng thẳng tắp kia.