Hắn chưa bao giờ thấy qua khí thế dũng cảm kinh ngạc như vậy.
Sau khi tám tấm phiếu vàng trong ngực Tà Thiên chỉ còn hai tấm, sau khi tiểu nhị của khách điếm liên tục mua Long Báo Mộc sáu lần, sau khi Ôn Thủy bồn chồn bất an trải qua hai ngày, sân nhỏ của Tà Thiên lại mở ra một lần nữa.
Ôn Thủy có chút giật mình nghe thấy tiếng động nhìn lại, nhìn thấy một bóng người bị ô uế bao trùm toàn thân, đồng tử của hắn dần dần co rút lại, co đến thành hình kim châm.
Năm ngày tẩy tủy!
Sáng rực không một hạt bụi!
Man Lực cảnh tầng chín!
Ôn Thủy giống như đột nhiên bị ông trời đoạt đi khả năng hô hấp, cả người bị đè nén đến cùng cực, trong nhất thời, hắn có thể nghe được nhịp tim đập nhanh rất rõ ràng của mình.
Bời vì ngoại trừ tiếng nhịp tim của hắn, xung quanh không có bất kỳ âm thanh nào.
Bời vì sự xuất hiện của Tà Thiên, khiến cho bốn phía im ắng.
Tà Thiên không lên tiếng, ai dám phát ra tiếng?
Dường như ở chỗ yên tĩnh nghe được ba câu nói này, hai con ngươi của Ôn Thủy bỗng chốc ẩm ướt, xoang mũi chua xót, hắn muốn khóc, khóc không có bất kỳ tâm tình gì, chỉ là bị kỳ tích trước nay chưa từng có làm cho vô ý muốn khóc.
Có điều hắn không khóc bởi vì Tà Thiên ngất xỉu rồi.
Nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tà Thiên, đỡ Tà Thiên cả người hôi thối lên giường nằm xong, Ôn Thủy vừa định ngồi xuống, nhìn thấy màu trắng trên sàn nhà.
Màu trắng tổng cộng có năm đống, mỗi một đống có chu vi hai thước.
Đây không phải là kết quả sau khi luyện đan, bởi vì Ôn Thủy dùng ngón tay chấm thử, bỏ vào trong miệng nếm thử.
Rất mặn, là muối.
Nói cách khác, là mồ hôi, nói chuẩn xác hơn là, Tà Thiên đã tu luyện năm ngày, sau khi mồ hôi ra trên mặt khô cạn, để lại năm đống vết muối đọng.
Đây là tu luyện sao?
Ôn Thủy lắc đầu, nuốt vào một ngụm nước bọt sợ hãi, nước bọt còn chưa vào bụng, thì hóa thành bốn chữ lớn như búa bổ, đánh mạnh vào lòng hắn.
Đây là liều mạng!
Lúc này, bất kỳ đánh giá và suy nghĩ gì trong lòng Ôn Thủy với Tà Thiên đột nhiên biến mất không còn tăm tích, chỉ để lại một tình cảm - cực hạn kính nể.
Mặc dù chỉ là Man Lực cảnh tầng chín, mặc dù tu vi so với hắn kém cả một đại cảnh, nhưng Tà Thiên đang mê mang, đủ để cho bất kỳ kẻ nào trên thế gian kính nể.
Nhẹ nhàng đóng cửa thật kỹ, Ôn Thủy vẻ mặt tươi cười nhìn ánh mặt trời gay gắt như lửa đốt, hài lòng lẩm bẩm:
- Mệt ngất rồi, thì nghỉ ngơi thật tốt đi, sau khi ngủ một giấc, lại là bình minh.
Có điều Ôn Thủy đoán sai, Tà Thiên không phải mệt ngất, mà là sau khi đột phá cảnh giới cất bước ra khỏi phòng, hắn lại tiến vào Tà Chi Thiên Địa lúc đầu kia, hơn nữa Tà Đế truyền thừa nói cho hắn biết một câu.
Nửa câu đầu là: Man Lực cảnh tầng mười!
Bất luận là nghe được nhìn thấy ở Tạ gia, hay là nhìn thấy trong tin tức giang hồ của lão đầu điên, hay là được Cổ lão bản kiến thức rộng rãi nói qua, Tà Thiên lục tìm trí nhớ, đều không tìm được bất cứ ấn tượng gì có liên quan đến Man Lực cảnh tầng mười.
Tại sao Tà Đế truyền thừa lại tạo ra Man Lực cảnh tầng mười?
Chẳng lẽ bên trong thế giới này, thật sự có một tầng cảnh giới chưa bao giờ xuất hiện?
Tà Thiên ngẩng đầu nhìn chữ " Tà " còn lớn hơn trời kia, sau đó lại nhìn nửa câu sau, chính là nửa câu sau này, khiến cho hắn ngất đi.
Tu luyện Bồi Nguyên Công hoàn chỉnh!
Tạ Soái!
Tà Thiên bỗng nhiên bật dậy từ trên giường, hai con ngươi đỏ như máu, như lửa!
Sau một nén nhang, Tà Thiên đẩy cửa đi ra ngoài, lúc đi ngang qua sân nhỏ bên cạnh thì dừng lại, gật đầu thi lễ với Ôn Thủy trưởng lão vẻ mặt đầy ôn hòa.
- Tỉnh rồi à?
- Ừm.
- Ngươi biết luyện đan ư?
Tà Thiên giật mình, lắc đầu đáp:
- Không biết.
Lần này đến lượt Ôn Thủy sửng sốt, cả buổi mới hỏi:
- Vậy ngươi cần nhiều Long Báo Mộc như thế...
- Trợ giúp tu luyện.
Vì thay Ôn Thủy tốt bụng giải thích nghi hoặc tốt hơn, Tà Thiên từ trong túi móc ra một đoạn Long Báo Mộc cuối cùng, nhét vào trong miệng.
Chờ Ôn Thủy hoàn hồn lại lần nữa, Tà Thiên đã sắp đi ra nội viện của khách điếm, hắn vội vàng đứng đậy, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi muốn đi nơi nào?
- Hành lang Hà Tây.
- Đi làm gì?
- Tìm một số người, hỏi chuyện, khắc chữ.