Vạn Cổ Tà Đế

Chương 76: Đại hội võ lâm - mười hai (hạ) (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Cho nên sau khi phát hiện ra Tà Thiên, hắn thật sự rất muốn xem thử vở kịch có Tà Thiên làm vai chính, vô cùng muốn.

Có người muốn xem kịch, cũng có người muốn nhảy vào bên trong vở kịch.

Ân Điềm Nhi sau khi trở về nhà, tuyệt thực mấy ngày, nói với Ân Phóng ở phòng dưới lầu chuẩn bị đội hộ vệ, lại đi Hà Tây Thương Lộ, sau đó dẫn theo bốn nha hoàn tay xách nách mang, nhẹ nhàng lao xuống.

Ân Phóng rất lo lắng, bởi vì hộ vệ thuộc về hắn đều chết gần hết rồi, có điều đại tiểu thư có lệnh, hắn vẫn là Đông bắt một đám, Tây bắt một đám, miễn cưỡng gom đủ ba mươi, bốn mươi người, ở cửa sau của Ân phủ ngẩng đầu ưỡn ngực đứng đấy, đợi đại tiểu thư kiểm duyệt.

- Lên xe, xuất phát.

Ân Điềm Nhi yếu ớt hừ một tiền, vừa muốn vươn người bắt nắm lấy gọng xe, hoa mắt, suýt nữa té ngã, dọa bốn tiểu nha hoàn sợ hãi, vội vàng vứt đồ trong tay xuống vươn tay ra đỡ.

- Đại tiểu thư, hay là, hay là ăn chút gì đi rồi hẵng đi?

Ân Phóng cũng biết đại tiểu thư của mình tuyệt thực bốn ngày, thế nên thận trọng nói.

Ân Điềm Nhi nghỉ ngơi rất lâu mới hồi phục lại, vẻ mặt của nàng không thay đổi nói:

- Họ Ân chúng ta là người như thế nào, đều là một lòng cầu lợi, thương nhân không có chút tình cảm nào, vì lợi ích của gia tộc ngay cả một thiếu niên yếu đuối cũng không buông tha, tội nhân làm mất Hà Tây Thương Lộ như ta làm sao còn dám ăn cơm, nếu không làm cho Thương Lộ thông suốt, ta đói chết cũng được!

- Điềm Nhi, ngươi nói bậy gì vậy!

Ân Hợp đi ra từ cửa sau, sắc mặt tái xanh.

Ân Điềm Nhi cười thảm một tiếng:

- Ta nói cái gì? Các người đã làm gì!

Ân Hợp vừa giận vừa sợ, chỉ nữ nhi của mình trách mắng:

- Có biết Cung lão vì ngươi đã trả giá bao nhiêu không, ngươi không những không cảm kích, còn lòng sinh oán trách, ngươi báo đáp Cung gia gia thương yêu ngươi nhất như vậy sao?

- Cung gia gia rất tốt với Điềm Nhi.

Ân Điềm Nhi cười khổ, hỏi ngược lại:

- Nhưng lại làm chuyện như vậy với Tà Thiên, phụ thân bảo ta nên nghĩ thế nào, đối mặt với một Cung gia gia xa lạ như thế nào, đối mặt với một Tà Thiên chịu bất công như thế nào?

Ân Hợp run rẩy hít sâu một hơi, quát từng câu từng chữ:

- Tà Thiên là Sát Tu! Ai dính vào người đó chết! Ngươin muốn hủy diệt toàn bộ Ân gia sao!

Lời này vừa nói ra, hộ vệ của Ân gia giống như bị sét đánh, Ân Phóng trợn tròn mắt, ngất đi.

- Sát Tu, Sát Tu, ta biết các người sẽ làm như thế...

Ân Điềm Nhi cuối cùng biết rõ mục đích của Cung lão và Ân Hợp, trong lòng đau khổ, bất mãn và tức giận càng mãnh liệt.

- Phụ thân, phụ thân biết không...

Trước mắt Ân Điềm Nhi lại xuất hiện gương mặt trắng bệch kia của Tà Thiên, nàng yếu ớt nhỏ giọng nói:

- Tà Thiên bị một nữ nhân hút cạn Nguyên Dương, hắn muốn tìm thấy nữ nhân kia, nhưng muốn tìm thấy, nhất định phải đi qua hành lang Hà Tây, một người mất sạch Nguyên Dương làm sao đi qua được?

- Hắn chỉ muốn đi qua hành lang Hà Tây, Hà Tây Đạo lại không buông tha cho hắn, muốn sỉ nhục hắn, muốn hắn làm luyến đồng, muốn giết hắn, phụ thân, người nói cho ta biết, hắn nên làm thế nào để đi qua?

Đối mặt với câu hỏi này của Ân Điềm Nhi, Ân Hợp sửng sốt, dường như hắn lại nhìn thấy vô số vết sẹo trên người Tà Thiên.

- Giết nó!

Ân Điềm Nhi run lên trong lòng, khóc không thành tiếng nói:

- Một thiếu niên mười hai tuổi, vì suy nghĩ trong lòng, một đường sát thông hai trăm dặm, hắn chỉ muốn đi qua con đường này, hắn có lỗi sao?

- Nhưng, nhưng dù sao hắn là, là Sát Tu...

Ân Hợp thất thần phản bác.

Nước mắt trên mi của Ân Điềm Nhi rung động, cười lạnh nói:

- Một Sát Tu, trên đường gặp phụ nhân bị tao đạp xuất thủ cứu giúp, mộtSát Tu, trên đường gặp nữ tử cô thế gặp nạn ra tay giúp đỡ, nếu như người này cũng là Sát Tu, ta thà rằng võ giả của thiên hạ đều là Sát Tu!

- Hơn nữa...

Dường như Ân Điềm Nhi nhớ ra gì đó, ngẩng cao đầu trước mặt Ân Hợp, vô cùng kiêu ngạo nói ra lời khiến Ân Hợp suýt nữa bất tỉnh:

- Tà Thiên mới mười hai tuổi, phụ thân, các người thật sự xuống tay được à!

Ân Điềm Nhi dẫn đội xe rời đi, Ân Hợp sững sờ một lúc, cũng rời khỏi Ân phủ.

- Mười hai tuổi...

Sắc mặt có chút xám xịt của Cung lão chậm rãi mở hai mắt ra, dường như không nghe rõ, quay đầu nhìn Ân Hợp xác định hỏi:

- Là mười hai tuổi sao?

Ân Hợp ra sức gật đầu.

- Lão phu còn tưởng rằng hắn mười sáu mười bảy, nhìn lầm rồi à...

Cung lão gục đầu xuống, mơ màng lẩm bẩm:

- Hứa Triển Đường lúc mười hai tuổi, mới chỉ là Man Lực cảnh tầng sáu, sau khi trải qua tẩy phạt thân thể của Phong Chủ Xích Diệc Phong, mười bảy tuổi đột phá Nội Khí cảnh, trở thành người đầu tiên trong thế hệ trẻ tuổi.

Ân Hợp im lặng gật đầu.

- Ngươi nói xem, Tà Thiên đột phá Nội Khí cảnh, sẽ cần mấy năm?

Cung lão nghiêm túc hỏi.

- Ít nhất, ít nhất cũng sẽ cần sáu bảy năm.

- Biết không, hắn chỉ dùng mười ngày, từ Man Lực cảnh tầng bảy đột phá đến tầng tám... Mười hai tuổi, hắn thật sự thắng rồi, ta thật sự thua rồi.

Mặc dù tình hình thực tế là Tà Thiên chỉ dùng hai ngày, nhưng cho dù là mười ngày, Cung lão cũng cười, cười rất vui vẻ, giống như tìm được chỗ dựa, giống như tìm được truyền thừa cả đời, lại giống như nhìn thấy một không khí mới lạ của võ lâm Tống Quốc, được một thiếu niên nâng lên.

- Ngươi đi đi, đi một chuyến nữa đến hành lang Hà Tây, chăm sóc tốt cho Điềm Nhi, tốt nhất là có thể khuyên nàng trở về.

Thấy Cung lão đứng dậy đi ra ngoài, Ân Hợp vội vàng hỏi:

- Cung lão, người đi đâu vậy?

- Ta đi tìm tên hòa thượng kia.

Cứ như vậy, sau khi Tà Thiên rời khỏi Biện Lương, ba người và ngựa lại đuổi theo hắn, hắn cho là sự ra đi của mình sẽ làm cho Biện Lương Thành gợn sóng, nhưng lại không biết sự ra đi của hắn, mang theo vô số ánh mắt của các nhân vật lớn ở Biện Lương Thành.

Thậm chí ngay cả phổ thông võ giả cũng cảm thấy, không có Tà Thiên, trận thi đấu tỉ võ, có chút tẻ nhạt vô vị, cho dù là Chu Tiêu Dương đệ nhất thiên tài của Chu gia được đặc chuẩn tiếp tục tỉ võ, cho dù là Chu Tiêu Dương không giả vờ buông tay nữa, đánh vô cùng đặc sắc.

Vẫn vô vị như cũ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️