Biện Lương của Tống Quốc, phủ Đại Tư Mã.
Đối với sự bái kiến của các đệ tử mới vào của Xích Diệc Phong, Hứa Triển Đường tỏ ra khách sáo khác thường, chuyện này khiến Tạ Soái được sủng ái mà lo sợ.
Hắn biết rõ, ở trong mắt Hứa Triển Đường, Dương Sóc Thành của Tạ gia không là gì cả, thân phận đệ tử Xích Diệc Phong của mình cũng không gì cả.
Cho nên, hắn không hiểu tại sao Hứa Triển Đường lại khách sáo như thế.
Có điều sau khi màn chào hỏi kết thúc, câu nói đầu tiên của Hứa Triển Đường, khiến cho Tạ Soái biết được nguyên nhân đại khái.
- Nói về Tà, à ngại quá.
Hứa Triển Đường cười ngại ngùng, nói lại:
- Nói một chút về Tạ Thiên ở phủ của ngươi đi, ta rất có hứng thú với quá khứ của hắn.
Đây chính là nguyên nhân Hứa Triển Đường mời mình qua phủ sao? Tạ Soái hơi sửng sốt, không kịp thưởng thức cảm xúc trong lòng, cung kính nói:
- Tạ Thiên là một tộc nhân của tệ phủ được nhặt từ Ám Lam Sơn về, sau đó trở thành người hầu của Tạ gia, biểu hiện luôn rất tốt, đáng tiếc không biết cách dạy dỗ, bị người ta phát hiện thông gian với thị nữ, Nguyên Dương mất sạch...
Hứa Triển Đường nghe thấy tức cười, cười đến không thở nổi, Tạ Soái cảm thấy lo sợ, bất an nhìn Hứa Triển Đường.
- Này, ngươi đó ngươi đó.
Hứa Triển Đường hít một hơi, ngón tay chỉ vào Tạ Soái, lắc đầu cười nói:
- Thật là dối trá.
Tạ Soái hơi biến sắc, xấu hổ cười nói:
- Để Hứa thiếu gia chê cười rồi.
- Hừm hừm, có chút buồn cười.
Hứa Triển Đường sắp xếp lại suy nghĩ, nói ra:
- Tạ Thiên, một lão đầu điên của nhà ngươi nhặt về, vì muốn cứu chữa cho muội muội Tạ Uẩn của ngươi, được ngươi chọn lựa súc dưỡng Nguyên Dương trong sáu năm liền, trước đó không lâu Tạ Uẩn hút toàn bộ Nguyên Dương của hắn, mới có thể trở thành đệ tử chân truyền của Bích Ảnh Các... À không, hiện tại đã đi đến nơi đó rồi, ta nói không sai chứ?
Tạ Soái gật đầu, cầm trong đặt chén trà vang leng keng lên bàn.
Hứa Triển Đường thấy Tạ Soái run rẩy dữ dội, buồn cười nói:
- Sợ cái gì, coi như nghe một câu chuyện... Sau đó ngươi vì có công tiến cử, lại thêm ngươi và một vị nào đó của Xích Diệc Phong đạt được thỏa thuận, may mắn trở thành đệ tử của Xích Diệc Phong, đáng tiếc, ngươi đi quá sớm rồi, nếu không thì...
- Hứa thiếu gia, nếu không thì sao?
Tạ Soái cố nén lại sự sợ hãi trong lòng, miễn cưỡng cười hỏi.
Hứa Triển Đường hớp một ngụm nước trà, liếc mắt nhìn Tạ Soái, cười nhạt nói:
- Nếu không thì ngươi có thể xem được mấy màn kịch hay rồi, có điều không sao, ngươi không xem, thì ta kể cho ngươi nghe.
Không hổ là ngôi sao mới sáng giá nhất của Tống Quốc, Hứa Triển Đường kể chuyện, quả là đặc sắc, Tạ Soái nghe được một lát, một lát, người tên là Tà Thiên trong câu chuyện, mang cho hắn cảm giác chưa từng có trước đó.
Đáng tiếc, cảm giác này đối với hắn mà nói, rất khó chịu.
Nửa canh giờ sau, Hứa Triển Đường miệng lưỡi khô khốc lại hớp một ngụm nước trà, hưng phấn kết luận nói:
- Ám Lam Sơn diệt sát Trần Phong, bên trong Tạ phủ không ai địch nổi, chuyện Hà Tây đạo giết Sát tu, Biện Lương Thành giẫm đạp Cung lão, ngươi biết không, tiểu tử này thuận đường cướp Cửu phu nhân của ta đi, ngay cả đại đương gia Đạo Âm Thần trại của Hà Tây, Lý Nguyên Dương, cũng bị hắn giết chết.
Tạ Soái ngây người gật đầu, bỗng nhiên đồng tử co rụt lại, kinh ngạc hỏi:
- Lý Nguyên Dương chết rồi?
- Này, sao ngươi lại quan tâm chuyện này như thế?
Lần này đến lượt Hứa Triển Đường kinh ngạc.
Tạ Soái giật mình, trên mặt lại lộ vẻ không đồng tình:
- Nghe nói, Lý Nguyên Dương là tu vi Nội Khí Cảnh, Tà Thiên làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Hứa Triển Đường cười như không cười đánh giá Tạ Soái, bỗng nhiên trở nên mất hết cả hứng:
- Này, còn có thể nói chuyện vui vẻ thôi được không, ngươi đó, vừa dối trá lại gian xảo, bỏ đi, vốn còn muốn nói tiếp, mất hứng.
Cuối cùng Tạ Soái cũng đã cảm nhận được uy thế muốn giết người từ nụ cười thu lại trên người Hứa Triển Đường.
- Hứa thiếu gia, tại hạ biết sai.
Sắc mặt Tạ Soái tái nhợt đứng dậy, cung kính cúi đầu với Hứa Triển Đường :
- Hứa thiếu gia đã dặn dò, Tạ Soái không dám không tuân theo.
Hứa Triển Đường giễu cợt:
- Ngươi? Ngươi nhìn bên ngoài một chút, người có Nội Khí cảnh tầng ba đang đứng xếp hàng chờ ta sai khiến, ngươi có gì có thể tư cách để cho ta sai khiến ngươi chứ?
Thân là đại thiếu của Tạ gia, Tạ Soái chưa từng nghĩ đến sẽ có người nói với mình những lời này, nhưng Hứa Triển Đường đã nói rồi, nói đến một chút tính khí của hắn cũng không còn.
- Hứa thiếu gia có thể vì chuyện của Tà Thiên bảo ta vào phủ, đã nói rõ ngài rất có hứng thú với Tà Thiên.
Tạ Soái là người thông minh, một câu đã tóm được trọng điểm:
- Chỉ cần Hứa thiếu gia ra lệnh một tiếng, ta bảo đảm trong vòng bảy ngày sẽ đưa Tà Thiên đến trước mặt ngài, đến lúc đó...
Hứa Triển Đường kinh ngạc cười:
- Vì sao phải đưa đến trước mặt ta? Ta không giống ngươi, không thù không oán với hắn, hơn nữa, trong phủ của ta có tám vị phu nhân xinh đẹp như hoa, Tạ Soái à, ngươi sẽ không cho là ta có Long Dương chi hảo chứ?
Tạ Soái kinh hãi, quỳ một gối xuống, sợ hãi nói:
- Tạ Soái không hề có ý này, chỉ là Hứa thiếu gia có hứng thú với Tà Thiên...
- Ngươi nghe lầm rồi.
Hứa Triển Đường cuối cùng cũng rời khỏi chỗ ngồi, đi đến cửa phòng khách, ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời rực rỡ, lạnh nhạt nói:
- Ta chỉ có hứng thú với quá khứ của hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là có hứng thú với hắn.
- Không biết Hứa thiếu gia rốt cuộc là có ý gì?
Hứa Triển Đường quay đầu nhìn Tạ Soái, cười nói:
- Bây giờ chắc Tà Thiên đang ở Tuyên Tửu Thành, ngươi đi một chuyến, chơi đùa thật vui vẻ với hắn, nhớ kỹ, phải chơi thật vui, chơi hết mình…
Giọng nói ngừng một chút, Hứa Triển Đường đi đến bên cạnh Tạ Soái, duỗi hai tay ta hung hăng xoa nắn mặt của Tạ Soái, lo lắng nói:
- Nhất định phải động não chơi, biết không? Nếu không ta sẽ rất buồn chán, sẽ tức giận, sẽ giết người.
Đưa mắt nhìn Tạ Soái nhận lệnh rời đi, trong mắt Hứa Triển Đường lại lộ ra vẻ hưng phấn kỳ dị, vẻ hưng phấn sắp được nhìn thấy một màn kịch hay.