Vạn Cổ Tà Đế

Chương 73: Đại hội võ lâm - mười hai (thượng) (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Đại hội võ lâm Man Lực cảnh ngày thứ ba ở Biện Lương Thành kết thúc trong hỗn loạn.

Dẫn phát hỗn loạn, là một trận luận võ kết quả rõ ràng, phán quyết vô cùng hoang đường.

Tà Thiên cao ngạo rời đi, trong mắt của mọi người đúng cái gọi là khinh thường võ lâm công bình chính nghĩa, cho nên hắn khinh thường tranh cãi vì sự bất công của mình.

Bởi vậy bất kỳ ai xem cũng cho rằng Tà Thiên có tư cách nói ta thắng.

Thua trận đấu, thắng bản thân mình, thua trận đấu, thắng tán đồng.

Kể từ đó, Cung lão người đứng đầu võ lâm Tống Quốc thì không có quá nhiều người tán đồng.

Dù là Ân Hợp kiên định phản đối Tà Thiên kết thành đồng minh lớn nhất với Cung lão cũng có chút buồn bực đối với cách làm này của Cung lão, rõ ràng có thể làm bí mật tốt hơn hiên ngang lẫm liệt, vì sao phải ở trong lúc vội vã dùng loại thủ đoạn làm cho thế nhân không phục?

Bởi vì hắn không biết, trừ giết chết Tà Thiên, Cung lão đã không cách nào ngăn cản Tà Thiên tiến lên, thời gian Tà Thiên ở đại hội võ lâm ngốc càng dài, thì càng không cách nào che lấp hào quang Tà Thiên tỏa ra..

Mà hai vị tiền bối võ lâm bên cạnh Cung lão mặc dù không kinh ngạc lên tiếng, nhưng mặt mũi cũng tràn đầy kinh ngạc nhìn Cung lão, loại cách nào này hoàn toàn không phải vị Cung lão chủ trì võ lâm công bình chính nghĩa nên dùng, thân là Cung lão mẫu mực, tại sao lại dùng thủ đoạn không chịu nổi chèn ép một vị thiếu niên thiên tài không tệ, tự hủy danh tiếng?

Đối với những nghi hoặc này, Cung lão thờ ơ, nhưng lão hờ hững cũng không thể coi nhẹ ánh mắt ai oán thê thảm trên lưng.

- Điềm Nhi, gia gia ta.....

Cung lão xoay người, nước mắt lóng lánh, vừa nói năm chữ, Ân Điềm Nhi rơi xuống một chuỗi dài nước mắt chua xót, rời khỏi đài trọng tài.

Cung lão kinh ngạc nhìn Ân Điềm Nhi lên xe ngựa quyết tuyệt đi, lẩm bẩm nói:

- Ta là vì muốn tốt cho ngươi.

Sân đấu võ hỗn loạn rất nhanh bình ổn lại, bời vì Hứa Triển Đường mang trăm người hộ vệ từ Kiêu Kỵ Doanh của hắn đi vào hiện trường.

Hắn là đến xem đào nô của Tạ gia, Sát Tu Hà Tây, người suýt nữa cho mình đội nón xanh, đáng tiếc sau khi nghe ngóng, người này thắng, lại thua, cuối cùng đi rồi, hơi nghi hoặc một chút.

Tri kỷ Khâu Dương mau chóng rời đi, không bao lâu trở về, trên mặt bình tĩnh, hai mắt có chút ngây ngốc, sau khi hắn một năm một mười nói chuyện đã xảy ra, Hứa Triển Đường cũng sửng sốt.

- Dám đối nghịch cùng Cung lão, tiểu tử này thật sự tà tính.

Hứa Triển Đường cảm thán một câu, vẫn yên lặng trong lúc khiếp sợ, Khâu Dương thấy thế, góp lời nói:

- Hứa thiếu gia, muốn công bố thân phận Tà Thiên hay không, giải vây giúp Cung lão?

- Công bố? Giải vây?

Hứa Triển Đường kinh ngạc nhìn Khâu Dương, mỉa mai nói:

- Cung lão có vây gì mà giải?

Khâu Dương khẽ giật mình:

- Lão dù sao cũng là người đứng đầu võ lâm, nói ra thân phận Sát Tu của Tà Thiên vì lão giải vây, vừa vặn để lão nợ một cái nhân tình

- Ha ha, người đứng đầu võ lâm.

Hứa Triển Đường ngoài cười nhưng trong không cười:

- Nếu là người đứng đầu võ lâm, Tà Thiên sao đấu lại được? Thân phận của hắn ta sẽ công bố, nhưng không phải lúc này.

- Hứa thiếu gia, kia là khi nào?

- Lúc Cung lão bị giẫm một chân! Đi, trở về phủ nhìn Tạ Soái một chút, ta còn muốn xem diễn.

Khâu Dương ngây ngốc nhìn Hứa thiếu gia nhanh chóng rời đi, lẩm bẩm nói:

- Ý Hứa thiếu gia là, chẳng lẽ Tà Thiên còn có thể trở về?

Cổ Lão Bản lại thua sạch sẽ.

Nhưng lần này hắn không phục.

Hắn đứng trước của đổ phường, cùng người đặt Tà Thiên thắng đòi công đạo từ chỗ đổ phường, kỳ thật coi như hắn hô rát cổ họng, đổ phường cũng sẽ không để ý tới bọn họ, bởi vì nếu hắn là lão bản đổ phường thì tuyệt đối sẽ không để ý tới.

Nguyên nhân hắn làm như vậy là bởi vì ánh mắt Cẩu Đản quá mãnh liệt, bắn tới làm hắn có chút chịu không nổi, chỉ có thể tìm ít chuyện làm, nhưng hắn vừa nghĩ, chính mình cũng oan mà, mẹ nó rõ ràng đánh thắng, kết quả lại là thua, đáng tiếc đài trọng tài cách quá xa, nếu như hắn phát hiện lão đầu kia mình đã từng mắng, không chừng hắn sẽ tiến lên mắng thêm một phen nữa.

- Được rồi Cổ lão bản.

Cẩu Đản lạnh lùng nhìn hắn, gằn từng chữ:

- Thiếu nợ ta năm mươi lượng, trong một tháng đưa ta!

Cổ Lão Bản nghe xong, đắng đến muốn tự sát, nhưng trên mặt vẫn ráng tươi cười:

- Thôi đi, chẳng phải 250..... năm mươi lượng? Cẩu Đản, tiểu tử ngươi rộng thoáng, cái gì cũng không nói, thúc cho phép ngươi 250, cũng là 250, dù là ruột gan đứt từng khúc cũng còn ngươi 250!

Cẩu Đản thở phì phò lắc đầu:

- Chỉ năm mươi lượng, hai trăm lượng kia coi như cho lão đầu kia mua quan tài!

- Tà Thiên tiểu nhị của ta......

Nhìn bóng lưng trượng nghĩa của Cẩu Đản, nước mắt Cổ lão bản tuôn đầy mặt:

- Ngươi sao có thể bất thường như vậy, đại gia ta đặt hai lần đều không trúng!

Đoàn người Trần gia còn đứng dưới lôi đài ba mươi sáu không chịu rời đi.

Hôm qua, Trần Cần biết tin tức tu vi Tà Thiên là Man Lực cảnh tầng tám, hôm nay, hắn nhìn thấy tràng cảnh Tà Thiên đánh bại Man Lực cảnh tầng chín, trong mắt hắn không có thắng bại của Tà Thiên, chỉ có mình tan tác.

Bỗng nhiên, Trần Cần cười, hắn nhìn về phía lão giả phía sau, vị lão giả này ngày trước nói câu tu vi Tà Thiên không dưới ngươi, hắn còn nhớ rõ lời này, lão giả cũng nhớ kỹ rất rõ ràng.

Cho nên, sắc mặt lão giả rất không được tự nhiên.

- Ta rất rõ ràng tu vi Tà Thiên sẽ vượt qua ta.

Trần Cần ngẫm lại, nhẹ giọng nói:

- Trên đường đi đến Biện Lương ta vẫn luôn nghĩ, Tà Thiên khi nào sẽ đuổi kịp ta, khi nào sẽ vượt qua ta, đáng tiếc còn không nghĩ ra đáp án, hắn đã cho ta đáp án, ai, quá nhanh.

Mặc cho ai bị Tà Thiên bỏ xa như thế trong lòng cũng đều sẽ không dễ chịu, Trần Cường cũng thế, có điều hắn đã sớm trải qua chuyện như vậy, lúc này trừ chấn kinh khâm phục, không có nhiều ảm đạm, thấy Trần Cần cũng đi theo bước chân mình, hắn lên tiếng an ủi:

- Cần thiếu, không cần khó chịu, Tà Thiên hắn…

- Ta không khó chịu, hoàn toàn ngược lại.

Trần Cần cười rất rực rỡ:

- Hiện tại ta tràn ngập ý chí chiến đấu, biết sao, bị Tà Thiên vượt qua, cả người ta đều thoải mái, đã không có gánh nặng áp lực gì, hiện tại ta chỉ có một mục tiêu...đuổi kịp hắn!

Trần Cường cảm động lây, trong lòng vô cùng kích động, hận không thể hiện tại trở về tu luyện, có thể trong lòng của hắn còn có tự hỏi một chút.

- Mọi người đều biết Tà Thiên thắng, sao hắn không biện bạch, có đại đa số ở đây làm chứng, cho dù là quan tổng tài phải cũng không thể không thay đổi kết quả?

Giống như nhìn thấy con ngươi yên lặng trên Ám Lam Sơn, lại giống như nhìn thấy Tà Thiên lạnh nhạt lúc sắp rời khỏi Dương Sóc Thành, Trần Cần cảm khái nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️