Tà Thiên cũng học bộ dáng Trịnh Xuân cúi người.
Ngay trong chớp mắt hắn khom lưng, một cái Ngưu Mao Châm gần như mắt thường không thể nhìn thấy bắn ra từ giữa ngón tay của Trịnh Xuân, nhanh như tia chớp.
Lại không nhanh bằng Tà Sát.
Hai ngón tay kẹp lấy Ngưu Mao Châm, Tà Thiên nhìn về phía Trịnh Xuân ngạc nhiên, tiện tay bắn Ngưu Mao Châm lên mặt đất, đi lên phía trước.
Trịnh Xuân lập tức lui ba bước, trong ba bước, hai tay trước ngực hắn huyễn ra vô số tàn ảnh, mà trên đường Tà Thiên tiến lên, nhiều thêm một mảnh ám khí đen ngòm!
Không cho suy tư, Tà Thiên vận dụng Hạc Vũ Cửu Thiên, mắt cá chân xoay chuyển lướt ngang ba thước, phóng ra 99% ám khí, lại làm cho không ra chín Ảnh Nguyệt đao hình cung.
Vèo vèo vèo.....
Liên tục chín tiếng khác nhau vang lên, Ảnh Nguyệt Đao làm cho Tà Thiên có chín vết thương, sau đó vẽ một vòng sau lưng Tà Thiên, quay lại.
Nụ cười đắc ý của Trịnh Xuân vừa bò lên khóe miệng, chỉ thấy tay phải Tà Thiên hướng ra sau vẽ một vòng quỷ dị, chín Ảnh Nguyệt Đao theo thứ tự tới tay, vô cùng nghe lời, giống như hắn mới là chủ nhân Ảnh Nguyệt Đao.
Trịnh Xuân kinh ngạc!
Toàn trường hít sâu một hơi!
- Tốt!
Ân Điềm Nhi nhịn không được kích động lên tiếng khen, nàng không có tu vi, thật ra căn bản thấy không rõ trên lôi đài phát sinh cái gì, nàng chỉ thấy tư thế sau khi Tà Thiên đưa tay, giống như bắt lấy trọng tâm phương thiên địa này, đẹp trai đến rối tinh rối mù.
- Thế mà phá được Thiên Toàn Địa Chuyển của Trịnh gia, không tệ.
Vẻ mặt Chu Bác Nhiên hờ hững, nhàn nhạt nói câu.
Ôn Thủy giống như đang tự hỏi cái gì, nghe vậy cười cười, nói:
- Không chỉ không tệ, nếu như ta đoán không sai, tiểu tử kia cố ý bị chín đao, chỉ dựa vào xúc cảm miệng vết thương đã có thể phát hiện quỹ tích vận hành của Ảnh Nguyệt Đao, từ đó không quay đầu phá chiêu này, Cung lão, ngươi nói thử xem?
Cung lão không nói gì, trong mắt dần dần sinh lãnh ý.
Hắn biết mình có thể sẽ lại một lần nữa không công mà lui, bời vì mặc dù hắn có thể phong cấm chiến lực của Tà Thiên, lại không cách nào phong cấm trí tuệ chiến đấu của Tà Thiên.
Tà Thiên thưởng thức chín Ảnh Nguyệt Đao, xúc cảm không tệ, cho nên hắn cắt những đao này vào trong ngực.
Bởi vì cử động này, xung quanh lôi đài ba mươi sáu nhất thời ồ lên.
Sắc mặt Trịnh Xuân lập tức tái đi.
- Các hạ, không đến nỗi đi.
Trịnh Xuân cắn răng nghiến lợi nói:
- Mặc dù ta dùng ám khí, đại hội cũng không quy định không thể sử dụng, ngươi cần gì phải bắt ta ám khí, để cho ta bị mọi người cười nhạo!
- Ta.
Tà Thiên cười cười, mắt nhìn đài trọng tài, nhàn nhạt phun ra hai chữ:
- Ưa thích.
- Ngươi!
Trịnh Xuân tức hổn hển, đang muốn toàn lực bạo phát, lại đột nhiên nhớ tới phân phó của người nào đó, nhất thời thay đổi chủ ý, chạy như bay, một bên chạy vây quanh Tà Thiên, một bên liên tục bắn ra vô tận ám khí.
Không cần suy tư, Tà Thiên rõ ràng Trịnh Xuân đang đánh chủ ý, chủ ý gì, đây là dùng để đối phó Nguyên Dương thiếu hụt của mình, xác thực rất không tệ, hơn nữa hắn biết, chính mình gần như không có cách nào ứng đối Trịnh Xuân chiến đấu tiêu hao, chỉ có thể trốn tránh.
Tình thế trên lôi đài đột biến, làm Cung lão kìm lòng không được buông lỏng một hơi, nhưng vào lúc này lão bỗng nhiên giật mình, nhìn về phía Ôn Thủy, phát hiện đối phương đang đánh giá mình, vẻ mặt mỉm cười.
Thấy Cẩu Đản trừng mắt nhìn mình như kẻ thù, Cổ lão bản ngượng ngùng sờ mũi, xấu hổ cười nói:
- Luận võ thôi, chính là như thế, nhất định phải lên xuống một phen mới có thể làm nổi bật năng lực của Tà Thiên lên, nếu thuận buồm xuôi gió, Cẩu Đản ta hỏi ngươi, ngươi còn nguyện ý xem sao?
- Ta chỉ biết là, ngươi cầm năm mươi lượng bạc ta vất vả để dành được đi đánh bạc.
Cẩu Đản ngầm thừa nhận lời Cổ Lão Bản nói, nhưng vẫn không buông tha nói:
- Chia đôi, ngươi nhất định phải cho ta 250!
- 250 250, chia!
Cổ Lão Bản khinh thường bĩu môi, còn muốn quở trách một chút Cẩu Đản xem tài như mạng, lại đột nhiên nghe được một tiếng hét thảm trên lôi đài số ba mươi sáu, lại truyền ra trận trận kinh hô, hai mắt hắn nhất thời sáng lên, kinh hỉ nói:
- Nhất định là Tà Thiên ra tuyệt chiêu! Haha, hai cái 250 tới tay á!
Trên lôi đài số ba mươi sáu, Trịnh Xuân che chân kêu thảm.
Đầu sỏ khiến hắn bị thương chính là ám khí thứ nhất hắn bắn ra, là Ngưu Mao Châm Tà Thiên vứt trên mặt đất.
Biết rõ không cách nào ứng đối thủ đoạn hèn hạ của Trịnh Xuân, Tà Thiên tận lực dẫn dắt Trịnh Xuân đi vòng vèo.
Để Trịnh Xuân đi vòng vèo theo lộ tuyến, vừa vặn đi qua Ngưu Mao Châm cắm trên mặt đất lúc nãy, hắn tùy ý làm mấy động tác hấp dẫn lực chú ý của Trịnh Xuân, Trịnh Xuân quả nhiên mắc lừa, thế là hắn kiên định không thay đổi một chân, sảng khoái đạp trúng Ngưu Mao Châm của mình.
Sau khi phát hiện lai lịch Ngưu Mao Châm, Trịnh Xuân tức giận đến muốn thổ huyết, bởi vì hắn bôi hai loại độc dược trên Ngưu Mao Châm này.
Loại thứ nhất là thuốc gây mê cường lực, trúng cái châm này, trong mười giây sẽ khiến người hôn mê.
Loại thứ hai là Mẫn Linh Tán, làm thống khổ thân thể người phóng đại gấp mười lần.
Thế là sau mười giây kêu thảm, Trịnh Xuân ầm một tiếng nằm trên mặt đất, cho dù hôn mê, hắn còn rên rỉ thống khổ, bởi vì thật sự quá mẹ nó đau.
Kết quả trên lôi đài hiện ra hết sức rõ ràng, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn thấy, Tà Thiên không xuống lôi đài, cũng không nhìn trọng tài, ngược lại quay người, nhìn về phía Cung lão trên đài trọng tài.
- Ta thắng.
Thanh âm trong trẻo vang lên từ miệng hắn.
- Ngươi thua.
Cung lão mặt không thay đổi đứng dậy, không cần suy nghĩ nói:
- Trịnh gia chính là thế gia ám khí, cho phép sử dụng ám khí đối địch, ngươi, không phải!
Tà Thiên không phản bác lý do phán quyết vô cùng hoang đường này, hắn đã sớm biết trận chiến này chính mình tất thua, nhưng hắn vẫn dũng cảm tiến tới.
Bời vì dũng cảm tiến tới, hắn thu hoạch được thứ còn quan trong hơn.
Một tiếng kêu giống như kim thiết phát ra từ thân thể Tà Thiên.
Như hổ gầm thế, như rồng gầm thiên!
Bởi vì Tà Sát tiến nhanh mà bạo phát khí thế, bẻ gãy nghiền nát địa xông phá phong cấm của Cung lão!
Ngay ở trước mắt Cung lão!
Cho nên, hắn thắng!
- Ta thắng.
Cuối cùng nhìn thấy trên gương mặt Cung lão đầy chấn kinh, Tà Thiên đi đến lối ra lôi đài, ở cửa ra, hắn quay người nhìn lại, nghiêm túc nói:
- Ta thắng, bởi vì ngươi thua.