Ân Điềm Nhi đang khóc, nước mắt như mưa giống như khóc rất thương tâm.
Tiểu nha hoàn cũng theo khóc, toét miệng oa oa khóc, bởi vì tiểu thư thương tâm mà thương tâm.
Có điều Ân Điềm Nhi khóc khóc, thổi phù một tiếng bật cười, tiểu nha hoàn có chút không nghĩ ra, một bên sợ hãi nức nở, một bên ngây ngốc nhìn đại tiểu thư.
- Hô, ta trách oan hắn.
Ân Điềm Nhi phun ra một ngụm uất khí, trên gương mặt xinh đẹp thương tâm thoáng chốc không còn, nàng xuất thần thì thào nói:
- Hắn không phải loại người như vậy, tuyệt đối không phải!
- Đại, đại tiểu thư, loại người nào nha?
Ân Điềm Nhi cắn răng nghiến lợi nói:
- Nhất định là người trung niên háo sắc đáng khinh bên cạnh hắn xúi giục.
Lời còn chưa dứt, hộ hệ trước xe ngựa truyền đến tiếng bẩm báo:
- Đại tiểu thư, sau khi chúng ta rời đi nửa nén hương, hai người kia cũng rời khỏi Lạc Vũ Lâu.
Đến tận đây, một vấn đề cuối cùng trong lòng Ân Điềm Nhi tan thành mây khói, tâm tình mất mác lại lần nữa nhảy lên, sau khi trầm ngâm một lát, nàng hỏi:
- Phái người đuổi theo chưa?
- Đuổi theo rồi, đại tiểu thư.
- Quả nhiên là như thế!
Ân Điềm Nhi nhịn không được kích động, cổ tay khẽ đảo, viên đá lạnh lẽo rơi vào lòng bàn tay, nàng nhẹ nhàng địa vuốt ve viên đá, một trái tim hóa thành nước mềm:
- Ta biết mà, ngươi sẽ không làm chuyện như vậy.
Xe ngựa điệu thấp chạy qua thật lâu, nhưng một người nghỉ chân ở ngã tư đường nhìn phương hướng xe ngựa biến mất, trợn mắt há mồm.
- Thì ra là thế, Hứa Triển Đường, ngươi cái này ra tay cũng quá lớn rồi....
Mục Lượng quả thực không thể tin được, viên đá giá trị liên thành kia thế mà ở trong tay Ân Điềm Nhi, theo con đường của hắn, đương nhiên biết rõ Hứa Triển Đường muốn cưới Ân Điềm Nhi vì Cửu phu nhân, nhưng ngay cả khi biết như thế, hắn cũng bị sinh lễ chưa từng có trước nay của Hứa Triển Đường làm sợ muốn tè ra quần.
- Mẹ nó không dễ làm, không dễ làm.
Khuôn mặt Mục Lượng đều chua xót, thì thào nói:
- Có Cung lão đầu ở đây, ta chỗ nào có thể có được thứ này ... trời ạ, Hứa Triển Đường ngươi tên phá của này!
Cổ Lão Bản ngồi ở trên ghế xích đu, hai tay chống cằm, ngơ ngác nhìn cửa phòng Tà Thiên.
Vốn là nói ra ngoài ăn cơm, kết quả thấy Tà Thiên uống một hớp rượu thì nôn mười ngụm máu, huyết tính hắn lập tức xông lên đầu, không thể chối từ muốn vì tiểu nhị tri kỷ giải sầu, nhưng mà đi Lạc Vũ Lâu, sầu không giải hết, tiền riêng hắn tích lũy mười năm lại không còn.
Ngẫm lại thì đau đến không muốn sống, Cổ Lão Bản rõ ràng không nghĩ đến chuyện tiền, bắt đầu nghĩ xem tiểu nhị nhà mình đến cùng là dạng người gì, nhìn có vẻ rất trâu bò.
Thật ra nếu như hắn biết mình chỉ vào mũi người đứng đầu giang hồ Tống Quốc chửi mẹ nó, sau đó lại đùa giỡn nữ nhi thủ phủ Tống Quốc, thì tuyệt đối hắn sẽ không cho là Tà Thiên rất trâu bò, người trâu bò là mình.
Suy nghĩ hồi lâu, Cổ Lão Bản không thu hoạch được gì, sầu khổ thở dài, toàn thân trên dưới cẩn thận sờ sờ, phát hiện không có một đồng tiền, khóc tang nói:
- Tiền cơm sáng ngày mai, trời ơi, ta xui đến đổ máu.
Hiểu rõ chữ ta, tất cả tiêu cực trong nội tâm Tà Thiên tan thành mây khói, hắn quên Tạ Soái, quên Tạ Uẩn, quên Tạ gia, quên Cung lão, thậm chí quên chính mình chỉ có thể sống hơn một tháng, hắn chỉ muốn làm việc mình nên làm.
Đi Xích Tiêu Phong, hung hăng giẫm Tạ Soái một chân!
Phía trên sân đấu võ, hung hăng đánh vào mặt chính nghĩa!
Dù phong cấm của Cung lão vẫn hạn chế bảy phần chiến lực của hắn, nhưng chữ ta trong lòng, Tà Thiên định dũng cảm tiến tới.
Sân đấu võ ngày thứ ba, người còn nhiều hơn so với hai ngày trước.
Còn sáu vòng đấu loại, vốn không nên như thế, nhưng Biện Lương Thành có thể tới đều tới, bời vì Chu Triêu Dương vốn không nên bị loại cũng đã bị loại, sẽ không có nhiều chuyện không nên như thế.
Cũng chính vì vậy, trên đài trọng tài nhiều thêm ba người.
Một là Ân Điềm Nhi dùng cái chết để đe dọa, một là Chu Bác Nhiên gia chủ Chu gia, cuối cùng là một vị trưởng lão của Đao Phách Môn trong tam đại môn phái, tên là Ôn Thủy.
Ân Hợp có chút không được tự nhiên, còn có người càng không được tự nhiên hơn hắn, Cung lão ngồi trước nhất, chỉ cảm thấy ánh mắt ai oán của Ân Điềm Nhi nhìn đến tê dại sống lưng, nhưng lương tâm tự hỏi có làm gì hổ thẹn đâu?
Chỉ có thể giống với mọi người, kinh ngạc nhìn võ đài ba mươi sáu.
Tà Thiên vừa lên lôi đài đã làm người xem gào thét, một trận luận võ hôm qua tiến hành quá nhanh, chiến cuộc quá mức nghe rợn cả người, sau trận chiến Tà Thiên chuồn quá sớm, cho nên không có ai biết người đánh bay Chu Triêu Dương là nhân vật nào.
Hiện tại bọn hắn nhìn thấy, một gương mặt trắng bệch, bước đi cũng có chút không chắc chắn, khóe miệng thỉnh thoảng còn chảy ra một ít máu tươi.....
Cái này, không có lầm chứ?
- Nguyên Dương mất sạch, bản thân bị trọng thương!
Chu Bác Nhiên và Ôn Thủy đồng thời lên tiếng, sau khi liếc mắt nhìn nhau, lại cùng nhau nhìn về phía Cung lão.
- Thương tổn trên người hắn chính là cao thủ Nội Khí cảnh gây nên.
Cung lão mặt không đổi sắc, nhàn nhạt gật đầu.
- Hai vị tiền bối, Tà Thiên ở hành lang Hà Tây từng bị một vị cao thủ Nội Khí cảnh tra tấn, suýt nữa bỏ mình.
Ân Điềm Nhi thấy phụ thân và Cung lão trầm mặc, chủ động mở miệng giải thích:
- Nếu không có Cung gia gia và gia phụ liên thủ trị liệu, Tà Thiên chỉ sợ đã bỏ mình.
Hai vị tiền bối khẽ nhíu mày, ánh mắt kinh ngạc nhìn Cung lão, không lên tiếng nữa.
Ân Hợp và Cung lão nghe được Ân Điềm Nhi nói như thế, mặt không biểu tình, nhưng trong lòng đắng ra nước, mẹ nó rõ ràng dùng hết thủ đoạn bỏ thị phi qua một bên, bị bảo bối của mình nói ra một câu như vậy, nhất thời bùn vàng rơi từ đũng quần ra....không phải cứt thì cũng là phân.
Trên lôi đài ba mươi sáu, trọng tài nhìn Tà Thiên ngốc nửa ngày, mới rầu rĩ lên tiếng nói:
- Đã chuẩn bị kỹ càng chưa?
Tà Thiên gật đầu, nhìn về phía đối thủ.
Đối thủ vòng thứ ba gọi là Trịnh Xuân, nhìn qua có chút khẩn trương, bên ngoài khẩn trương lại ẩn giấu đi một tia không phục, hắn thật sự không thể tin được, Chu Triêu Dương sẽ bại trên tay người này.
Cứ việc không tin, Trịnh Xuân lại không dám chủ quan chút nào, cũng không phải hắn trầm ổn so với người đồng lứa, mà chính là hắn xuất thân từ thế gia ám khí, người chơi chiêu này vốn chính là rõ ràng đánh ngoài sáng không lại, chỉ có thể đến Âm.
Cái gọi là âm người, tâm nhãn nhiều như sao trời, dung mạo Tà Thiên càng không đáng để ý, bọn họ cố kỵ hồ nghi càng nhiều, trông cậy bọn họ khinh thị đối thủ, như là Cổ Lão Bản trông cậy vào có thể thắng tiền, không thực tế.
Cẩu Đản lo lắng nhìn Cổ lão bản lâm vào trầm tư, nhịn không được lên tiếng nói:
- Ta nói Cổ Lão Bản, trong lòng ngươi đến cùng có chắc hay không, nếu chắc chắn tranh thủ thời gian đặt, không chắc chắn trả tiền lại cho ta!
- Gấp cái gì mà gấp.
Cổ Lão Bản nhàn nhạt khiển trách:
- Ngươi nhìn người nào làm đại sự kiếm được nhiều tiền mà không giữ được bình tĩnh không? Tiểu tử, học nhiều một chút, đường ngươi còn dài mà! Tiểu nhị, đặt Tà Thiên, năm mươi lượng.... ta nói Cẩu Đản, tiểu tử ngươi cũng quá keo kiệt rồi, năm mươi lượng một bồi mười.... trời ạ, đổ phương các ngươi cũng quá đen rồi, hôm qua vẫn là một bồi ngàn.
Đổ phường chính là đổ phường, dù không tin Tà Thiên đánh bại Chu Triêu Dương có bao nhiêu trâu, lại cũng không dám hờn dỗi bạc, tỉ lệ đặt cược bùm một cái gấp hàng trăm lần, hơn nữa bọn họ còn đang chờ xem, nếu như hôm nay Tà Thiên tắng ba lần, tỉ lệ đặt cược còn giảm xuống.
Tín nhiệm Chu Triêu Dương là đáng xem, không tín nhiệm Tà Thiên càng đáng xem, khi trong tài tuyên bố bắt đầu luận võ, lôi đài số ba mươi sáu trở thành tiêu điểm nhiều ánh mắt nhìn chăm chút nhất.
- Ha ha, tại hạ Trịnh Xuân.