Tà Thiên cũng có chút hảo cảm với Chu Triêu Dương, tuy người này rất thích giả vờ, thái độ làm người cũng không chán ghét, ba chiêu thành một chiêu, đủ để nó rõ vị công tử này bảo vệ những người yếu thế, chỉ là ánh mắt nhìn người thật sự quá kém.
Bởi vậy, hắn thành thật địa trả lời bốn vấn đề của Chu Triêu Dương, loại trung thực không có bất kỳ âm mưu tính kế gì trong đó, cho dù là có, cũng là hảo tâm Tà Thiên, ít nhất Chu Triêu Dương đang nản lòng thoái chí cũng nhận thức được một điểm...từ một góc độ nào đó mà nói, người có thể giả vờ tốt hơn hắn quá nhiều, trước mắt là một người.
Tất cả nghi hoặc được người trong cuộc giải đáp, Chu Triêu Dương dùng dũng khí lớn lao chèo chống mình đi đến cửa sân, nhưng tất cả dũng khí, kiên cường, tự tôn hắn giữ lại, bị câu nói sau cùng của Tà Thiên đánh tan.
- Ở lại ăn chút gì?
Một câu, làm Chu Triêu Dương gào khóc chạy như điên, Tà Thiên rất kinh ngạc, không hiểu rõ mình khách khí một câu mà thôi, làm sao lại làm cho đối phương khóc đến thương tâm như thế, lắc đầu, lần nữa ngồi xuống, lại phát hiện dị trạng của tổ hợp hai người Trần thị.
- Hô....
Trần Cần thở ra một hơi thật dài, mắt nhìn Tà Thiên, yên lặng cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
Cổ lão bản tỉnh lại, tổ hợp hai người Trần thị đã trầm mặc rời đi, Tà Thiên cũng trở về phòng mình.
Nhìn bát đũa bày biện trên bàn, Cổ lão bản nâng dũng khí lớn lao nhớ lại chuyện hôm nay gặp phải, sau đó sau đó cúi đầu, trong lòng run sợ đưa tay phải ra, mò tìm trong lồng ngực của mình.
Rỗng tuếch.
- A! Bạc của ta!
Nghe Cổ lão bảo kêu thảm đau đến không muốn sống, Tà Thiên ở bên trong tĩnh tu mở mắt ra, sau khi ngẫm lại, hắn đứng dậy ra khỏi phòng, chuẩn bị ra tiệm ăn bên ngoài mua cho Cổ lão bản chút đồ ăn ngon an ủi một chút, tuy nói Cổ lão bản thảm hoàn toàn là gieo gió gặt bão.
Vừa đẩy cửa nội viện ra, Tà Thiên sửng sốt.
Cung lão ngồi ở trên ghế dài, chậm rãi lắc cốc xúc xắc, quỷ dị là, không phát ra bất kỳ tiếng vang nào.
Tà Thiên nuốt nước miếng, Tà Sát nói cho hắn biết, hiện tại Cung lão rất khủng bố.
- Mục đích của ngươi là gì?
Cung lão hết sức chuyên chú mà nhìn cốc xúc xắc trong tay, lắc đến mức đặc biệt chuyên chú, hỏi câu này vân đạm phong khinh.
Hắn càng như thế, tim Tà Thiên đập càng nhanh, bời vì Tà Sát nói cho hắn biết, Cung lão tùy ý đung đưa nhưng hỏi lại hùng hổ dọa người!
- Ta muốn lấy được thứ hạng đứng đầu, đi Xích Tiêu Phong.
Cung lão im lặng buông cốc xúc xắc xuống, mặt không thay đổi nhìn Tà Thiên, gằn từng chữ:
- Từ bỏ đại hội, rời khỏi Biện Lương, đây là cơ hội cuối cùng lão phu cho ngươi.
Tà Thiên không do dự, lắc đầu.
- Ngươi thật sự cho rằng lão phu không dám giết ngươi?
Cung lão đứng dậy, khí thế không tên không thổi bay khăn trải bàn, ngược lại đánh bay Tà Thiên ra hai trượng.
Cổ lão bản giật mình, ngây ngốc nhìn Tà Thiên đâm vào trên bàn đá, phun ra một ngụm máu tươi!
- Mẹ nó, mẹ nó!
Cổ lão bản nhanh chóng đi tới bên cạnh Tà Thiên, phát hiện Tà Thiên còn chưa chết, chỉ vào Cung lão ở trong sân mắng:
- Lão bất tử, ngươi mẹ nó dám đánh tiểu nhị của Cổ lão bản ta, ngươi có biết đại gia hô một tiếng, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi không?
Cung lão dừng bước, nhìn thẳng vào Tà Thiên, từ tốn nói:
- Lão phu lúc trước không giết ngươi, là bởi vì ngươi không còn quá nhiều thời gian có thể sống, giữa lại một mạng của ngươi không phải để ngươi đến Biện Lương gây sóng gió.
- Ôi nha, nói bản thân giống như Bồ Tát trong miếu, kết quả ra tay đánh cho người ta thổ huyết!
Cổ lão bản cười lạnh:
- Tiểu nhị nhà ta gây sóng gió thì sao, đã được đại gia ta đồng ý! Tên lão bất tử ngươi là cái lông gì, chuyện của đại gia không mượn ngươi xen vào!
Tà Thiên không ngừng ho khan, đợi đau đớn kịch liệt trong lòng ngực bình phục, mới bình tĩnh nói:
- Từ lúc gặp lại tiền bối đến nay, có từng thấy ta giết người? Sát tu trong miệng tiền bối, ta thật sự không dám nhận!
- Ngu xuẩn mất khôn, ngu không ai bằng!
Cung lão vô cùng thất vọng lắc đầu, phẩy tay áo bỏ đi.
- Tiền bối chậm đã!
Tà Thiên đứng dậy, sắc mặt trắng bệch hỏi:
-Trừ Chu Triêu Dương, tiền bối còn muốn ngăn cản đường đi của ta?
Cung lão trầm mặc một lát, nửa quay đầu lại, gằn từng chữ:
- Có ta ở đây, ngươi đừng có hy vọng đi.
- A Phi! Lão bất tử, may ngươi chạy nhanh, đại gia ta thiếu chút nữa sẽ gọi người..
Cổ lão bản vừa kêu vừa nhảy, đợi Cung lão biến mất, biểu lộ phách lối của hắn nhất thời hoảng sợ trắng bệch, ngồi xổm người xuống nhìn Tà Thiên, run rẩy nói:
- Mẹ, mẹ nó, kia, lão đầu kia là ai?
Tà Thiên quên vận chuyển Bồi Nguyên Công trị thương trước, kinh ngạc đưa mắt nhìn Cung lão rời đi, trong lòng một mảnh rét lạnh.
Chu Triêu Dương có một không hai Biện Lương là Cung lão an bài cho mình, bời vì Cung lão không muốn để cho mình tiếp tục đi tới đích, Chu Triêu Dương bại, Cung lão đến, dùng một loại biện pháp cực bỉ ổi nhưng hiệu quả cao, bước thứ hai cản trở đường đi của mình.
Tà Thiên cúi đầu nhìn ngực mình, mặc dù ngăn cách quần áo màu đen, hắn vẫn có thể nhìn thấy máu ứ đọng ở ngực.
Bước cờ thứ hai của Cung lão là làm cho mình trọng thương.
Vết thương tuy nặng, lại không thương tổn da thịt gân cốt, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ có chút máu ứ đọng ở ngực, dưỡng nửa ngày là được, nhưng Tà Thiên lại cảm nhận được, hiệu suất vận chuyển Bồi Nguyên Công trong cơ thể hoàn toàn giảm xuống năm phần.
Nói cách khác, Cung lão xuất thủ, phong cấm khí huyết Nguyên Dương của hắn, Tà Thiên vốn không tiện đánh lâu, chiến lực bởi vậy hạ xuống bảy phần.
Chiến lực đi bảy còn ba, xem ngươi đánh như thế nào.
Đây là ý nghĩ của Cung lão, rất chính xác, nhưng lão lại xem nhẹ, Tà Thiên sở dĩ còn có thể sống đến bây giờ, cũng là bởi vì Bồi Nguyên Công liên tục không ngừng cung cấp Nguyên Dương.
Phong ấn Nguyên Dương của Tà Thiên giống như cắt đứt mệnh của hắn!
Một trận gió thổi nhập, cuốn lên lá rách bay múa, trong nội viện bỗng dưng có cảm giác đìu hiu, Cổ lão bản không ngừng gọi Tà Thiên, nhưng lại không có bất kỳ đáp lại nào.
Từ sau khi nhận được truyền thừa của Tà Đế, Tà Thiên chưa từng mờ mịt như giờ phút này.
Ta làm gì sai? Không có.
Ta giết người lung tung? Không có.
Trong lúc hoảng hốt, Tà Thiên kết thúc tự hỏi, hai cái không có làm tâm tình mờ mịt của hắn bỗng dưng sinh ra ủy khuất mãnh liệt.
Cung lão nhân nghĩa công chính, vì sao bởi vì chuyện có lẽ có ngăn trở ta?
Thậm chí vừa ra tay đã cắt đứt tính mạng của ta?
Vấn đề này rất nông cạn, không cần nghĩ, Tà Thiên cũng biết đáp án.
Sát Tu.
Tà Thiên cười.
- Đi, đi ra ngoài ăn cơm.
Tà Thiên hít một hơi, chậm rãi lảo đảo đi về phía trước.