Vạn Cổ Tà Đế

Chương 68: Đại hội võ lâm - chấn động (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Chu Triêu Dương hơi đỏ mặt, hắn không chỉ nhìn thấy, còn bởi vì Tà Thiên khoe khoang không có chút mức độ nào mà cười nhạo, Cung lão thấy hai người ngầm thừa nhận, lại nói:

- Đáng tiếc các ngươi không biết, Tà Thiên làm hai chuyện này có dụng ý.

Chuyện thiên tài võ học đứng nhất Chu gia Chu Triêu Dương, ở đấu loại Man Lực cảnh thất bại khốn đốn giống như gió truyền mỗi một góc Biện Lương Thành..

Ngay cả Ân Điềm Nhi có bệnh tương tư nghe nói việc này cũng không khỏi cau mày một cái, sinh ra một tia hiếu kỳ, hỏi nha hoàn:

- Không biết đối thủ của Chu Triêu Dương là thiên tài nhà ai?

Nha hoàn ngẩn ngơ, nhanh chóng lắc đầu:

- Đại tiểu thư, cái này cũng không biết, nghe nói người khắp thành đều đang tìm người này, đáng tiếc những trọng tài đó thủ khẩu như bình.

- Thì ra là thế."

Ân Điềm Nhi mất hứng thú, dùng giọng điệu trào phúng nói:

- Hơn phân nửa lại là đệ tử ngạo tử trong tam đại phái dùng tên giả dự thi, loại người này thật sự là không thú vị.

Gia tộc đệ nhất Biện Lương Thành, Đại Tư Mã phủ.

Hứa Triển Đường nằm trong lòng một mỹ nữ, nhắm hai mắt há mồm ăn một quả nho mỹ nữ khác đưa tới miệng, uể oải hỏi:

- Chu Triêu Dương bại?

Khâu Dương gật đầu, trong giọng nói còn lưu lại một tia rung động:

- Bại, bị người ta một chiêu đánh rớt lôi đài.

- Ha ha, xem ra lại là tam đại phái giở trò quỷ.

Hứa Triển Đường phất phất tay với Khâu Dương:

- Đi dò tra, nếu là Xích Tiêu Phong, để hắn đến phủ ăn bữa cơm... đúng rồi, chuyện tên Sát Tu ở hành lang Hà Tây kia thật sự là đào nô của Tạ gia ở Dương Sóc Thành?

- Xác thực như thế.

Khâu Dương đã lui tới cửa, nghe vậy dừng bước về nói:

- Tam tưởng lão Tạ gia Tạ Xương Dũng chính miệng nói, ta đã dựa theo Hứa thiếu gia phân phó, truyền việc này tới Xích Tiêu Phong, nghe nói Tạ Soái mới nhập môn đã xuống núi, ít ngày nữa sẽ đến.

- Gọi là gì?

- Nguyên danh là Tạ Thiên, sau đổi tên thành Tà Thiên.

Trở lại sòng bạc, Tà Thiên đặt Cổ lão bản ở trên ghế xích đu, mang theo đồ ăn tiến vào nhà bếp, không bao lâu bưng ba món ăn một món canh lên bàn, tổ hợp hai người Trần thị thèm ăn nhỏ dãi, Cổ lão bản ngửi ngửi hương khí cũng tỉnh lại.

- A, ta, ta đây là ngủ?

Cổ lão bản giống như quên chuyện phát sinh lúc trước, nghi ngờ quét mắt nhìn Trần Cần Trần Cường, ngược lại hỏi Tà

- Hai vị này là?

Trần Cần mỉm cười nói:

- Vừa gặp qua.

- Ách, chúng ta gặp qua? Ở đâu?

- Ở đổ phường bên cạnh sân đấu võ.

Trần Cường không quen nhìn, lại cố ý kích thích nói:

- Tà Thiên luận võ đánh thắng tên Chu Triêu Dương kia, ngươi đặt cược Chu Triêu Dương thắng, thua một trăm lượng....Tà Thiên, người này là choáng theo thói quen hả?

Liếc mắt nhìn Cổ lão bản lại lần nữa hôn mê, Tà Thiên lắc đầu:

- Một trăm lượng kia là toàn bộ tài sản của hắn.

Trần Cần cười to nói:

- Khó trách, vị Cổ lão bản này, không lẽ là thần giữ của?

- Chưa tới mức đo.

Tà Thiên cũng không biết nên đánh giá Cổ lão bản dùng tiền cứu Cẩu Đản, thua tiền lại có thể thua đỏ mắt như thế nào, đang muốn nói tổ hợp hai người Trần thị ăn cơm, tiếng đập cửa vang lên.

- Ta đi mở cửa.

Trần Cường đoạt trước một bước đứng dậy, Tà Thiên thấy thế, hơi cau mày một cái, cũng đứng dậy, đối mặt với cửa nội viện.

- A? Là ngươi?

Cửa mở ra, phát hiện người đứng ngoài cửa là đối thủ của Tà Thiên, Chu Triêu Dương, Trần Cường không vui nói:

- Sao thế, thua không dậy nổi sao?

Vẻ mặt Chu Triêu Dương có chút hoảng hốt, nghe vậy mắt nhìn Trần Cường, coi đây là người của Tà Thiên, cũng không nhiều lời gì, cất bước đi đến chỗ Tà Thiên.

Trần Cần nghiêng đầu liếc mắt nhìn Chu Triêu Dương, khẽ cười một tiếng, đặt lực chú ý lên đồ ăn của Tà Thiên.

Lần thứ hai mặt đối mặt với Tà Thiên, Chu Triêu Dương cảm giác rất khác với lần trước.

Lần trước hắn thấy là một thiếu niên phế vật sắc mặt trắng bệch, Nguyên Dương thiếu hụt, giao thủ với hắn là một thiên tài thiếu niên thâm tàng bất lộ, tu vi kinh thiên, bây giờ đứng trước mặt hắn là một thiếu niên nhà bên trên người tràn đầy hương vị củi lửa.

Ba Tà Thiên cực đoan không đồng nhất, làm Chu Triêu Dương trong trạng thái luôn hoảng hốt, có thể lần nữa nhớ lại chưởng phốc thương hùng đáng sợ kia, hắn thanh tỉnh.

- Ngươi là Man Lực cảnh tầng tám?

Tay phải Trần Cần cầm đũa, ngừng giữa không trung, cả người trở nên cứng ngắc.

Tà Thiên gật đầu:

- Ừm.

- Ngươi lùi lại bốn tấc rưỡi là sợ đánh ta bị thương.

Sau khi trả lời vấn đề thứ nhất, hô hấp Chu Triêu Dương nặng nề hơn, nhưng hỏi ra câu thứ hai.

Tà Thiên lắc đầu:

- Không phải bị thương, là đánh chết.

Thân thể Chu Triêu Dương lung lay, thật lâu sau đó, sắc mặt hắn đỏ bừng hỏi ra câu thứ ba:

- Cho nên ngươi sợ thất thủ, mới vung vẩy mấy quyền với khoảng không, xác định một chưởng kia nên dùng loại lực đạo nào?

Tà Thiên gật đầu.

Trong viện của sòng bạc đột nhiên tĩnh lại.

Trần Cường đi trở về dừng lại nửa đường, đũa trong tay Trần Cần duy trì cách đồ ăn nửa tấc từ đầu tới cuối, Cổ lão bản trên ghế xích đu sắp bắt đầu khò khè liên tiếp ở mũi cũng phanh lại.

Máu tươi chậm rãi tràn ra từ khóe miệng Chu Triêu Dương, không bao lâu, hắn cười thảm ra tiếng, hỏi ra câu thứ tư bị Cung lão coi là nói nhảm:

- Ta là Man Lực cảnh tầng chín, nếu ta toàn lực ứng phó, ngươi có thể đánh bại ta?

Tà Thiên ngẫm lại, nghiêm túc trả lời:

- Không biết.

Hai mắt Chu Triêu Dương sáng lên, tâm tình tuyệt vọng tới cực điểm bời vì hai chữ này, một lần nữa bắn ra quang mang tự tin, bời vì khi hắn hỏi Cung lão câu hỏi thứ tư này, Cung lão duỗi tay phải với năm ngón tay, ý là trong vòng năm chiêu, Tà Thiên thủ thắng.

Cuối cùng từ trong miệng Tà Thiên đạt được đáp án không giống nhau, dù câu trả lời này là không biết, tâm tình Chu Triêu Dương gần như sa sút cũng lại lần nữa sục sôi lên, sắp tỏa sáng sức sống mới.

Đáng tiếc, Tà Thiên còn chưa nói xong.

- Nếu là giết ngươi, năm chiêu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️