Cổ Lão Bản cười híp mắt nhìn Tà Thiên, không đợi Tà Thiên đi vào, cười ha hả nói:
- Không tệ không tệ.
Trần Cần nhìn Cổ lão bản, không biết người này là ai, nhưng nghe Cổ lão bản nói, cũng biết người này là bằng hữu của Tà Thiên, thấy Tà Thiên đánh thắng, mở miệng chúc mừng.
- Có thể không bị thương trước mặt Chu Triêu Dương, ngươi cũng coi như khó lường.
Cổ lão bản vui mừng vỗ vỗ bả vai Tà Thiên, lời nói thấm thía:
- Sự kiện này đủ để ngươi tự hào cả đời, bây giờ ngươi theo đuổi ước mơ xong rồi, cũng nên nhìn thẳng vào hiện thực, từ hôm nay trở đi làm tiểu nhị cho thật tốt, ta ăn một miếng, thì không đến ngươi đói.
Hai người Trần Cần và Trần Cường nghe vậy, nhất thời ngây người, nhưng lại thấy Cổ lão bản xoay người, đối mặt với tiểu nhị vẻ mặt ngây ngốc của đổ phường cười nói:
- Chu Triêu Dương trăm bồi một, ta đặt một trăm lượng, đưa ta một trăm linh một, hey, tranh thủ thời gian, đừng phát ngốc.
- Đỡ hắn xuống.
Tà Thiên chỉ chỉ cử chỉ điên rồ của Cổ lão bản, nói với Trần Cường.
Trần Cường không rõ lắm đi đến phía Cổ lão bản, hai tay vừa bày ra động tác đỡ, chỉ thấy tiểu nhị đổ phường giống như lấy lại tinh thần, sau đó ngây ngô cười nói:
- Chu, Chu Triêu Dương thua, mẹ nó, ta, đổ phường chúng ta kiếm lời, kiếm lời....
Cổ lão bản không kiên nhẫn, ngón tay gõ gõ trên quầy:
- Ta biết Chu Triêu Dương chiến thắng, các ngươi có kiếm lời hay không ta không có hứng thú, ta chỉ biết là ngươi đưa ta một trăm linh một, tranh thủ thời gian đưa tiền đây!
Tiểu nhị cuối cùng nhìn về phía Cổ lão bản, chỉ có điều ánh mắt kia, không khác gì đang nhìn đồ ngốc:
- Cổ lão bản đúng không, ngài đặt 100 lượng bạc, đặt cược Chu Triêu Dương thắng, bây giờ Chu Triêu Dương thua, xin lỗi, một trăm lượng kia của ngài đổ phường ta vui vẻ nhận....
Cổ lão bản cười lạnh, quay đầu nhìn Tà Thiên:
- Chu Triêu Dương thua?
Tà Thiên trầm mặc một lát, gật gật đầu.
Cổ lão bản lại lần nữa cười lạnh, nhìn về phía Trần Cần:
- Chu Triêu Dương thua?
Trần Cần mơ hồ nhìn ra cái gì, chịu đựng rút gân ở bụng đáp:
- Đúng.
Cổ lão bản lần thứ ba cười lạnh, nhìn về Trần Cường ở phía sau, không đợi mở miệng, Trần Cường chỉ Tà Thiên nhíu mày quát:
- Ngươi không phải bằng hữu của Tà Thiên sao, hắn rõ ràng đánh thắng Chu Triêu Dương, sao ngươi không tin?
Ánh mắt Cổ lão bản đờ ra, toàn thân mềm nhũn, giống như bùn nhão đổ vào Trần Cường giang hai tay ra, ngã xuống cùng hắn còn có tiểu nhị nhìn về phía Tà Thiên theo ngón tay của Trần Cường.
Tiểu nhị hôn mê trước hai chuyện không tin, một là Tà Thiên gầy yếu thế mà chiến thắng Chu Triêu Dương yêu nghiệt, hai là, rõ ràng là bằng hữu của Tà Thiên, vốn nên đặt một bồi ngàn, Cổ lão bản một nén nhang là phất nhanh, thế mà lại kỳ ba đặt cho Chu Triêu Dương, đây là chuyện người làm sao?
Cung lão bình tĩnh tuyên bố kết quả lôi đài ba mươi sáu, chỉ có điều lời vừa nói ra miệng lão đã hối hận.
Trong lòng Cung lão vẫn luôn nhớ không thể bại lộ Tà Thiên, ma xui quỷ khiến nói bốn số hiệu chiến thắng thành ai đó thua, lão nghĩ như vậy sẽ không bại lộ.
Nói như vậy, phương pháp kia khả thi rất cao, đáng tiếc lão quá chấn động đã quên hai chuyện, một là lão vốn chỉ cần kêu số hiệu Tà Thiên lên là được, hai là, lão vì Tà Thiên tuyển định đối thủ, trong mắt của mọi người không thể nào thua.
Cho nên khi câu nói này ra miệng sau nửa nén hương, toàn bộ sân đấu võ đều loạn lên.
Chu Triêu Dương là ai? Đại hội võ lâm Man Lực cảnh ở Biện Lương Thành gần như không ai không biết, không người không hay, người được chọn nhận giải quán quân nhất thua? Đùa gì thế!
Không có ai tin tưởng lời này, bọn họ tin tưởng vững chắc thực lực của Chu Triêu Dương, trong giây lát tâm tình thay đổi mãnh liệt.
Thế là trọng tài cũng không muốn phân xử, thí sinh vội vàng thu hồi chiêu thức đã đánh ra một nửa, cùng đối thủ đầu rơi máu chảy tay trong tay đi xuống lôi đài, hội tụ ở đài trọng tài.
Đến trước mọi người là người Chu gia.
Bởi vì là đấu loại, cho nên Chu gia gần như không ai xem Chu Triêu Dương luận võ, chỉ có một đứa bé mặc quần yếm sau khi Chu Triêu Dương bị đánh bay, rất vui vẻ chạy đến chỗ của phụ thân, giọng nói trẻ con nói Triêu Dương đường ca bị đánh bay.
Lời này đổi lấy là hai bàn tay đánh trên mông, phụ thân đánh xong còn muốn răn dạy vài câu, thanh âm Cung lão truyền tới, em bé quần yếm nghe vậy run một cái, hưng phấn vừa kêu vừa nhảy, đợi phụ thân lấy lại tinh thần, lại là mấy bàn tay.
Sau khi đánh người xong, người Chu gia giống như Địa Long rầm rầm chui vào đài trọng tài, dùng mấy khuôn mặt trầm mặc, chất vấn Cung lão.
Loại trầm mặc này, là người Chu gia tôn kính Cung lão, Cung lão biết được điểm này, có điều tạm thời lão không thể mở miệng, bởi vì không đương sự ở đây, cho dù lão mở miệng cũng không có người tin.
Không bao lâu, Chu Triêu Dương hôn mê được mấy trọng tài nâng tới, Cung lão không nói chuyện được với Ân Hợp vừa mới hoàn hồn lại, chậm rãi đi vào bên cạnh Chu Triêu Dương.
- Nếu tỉnh rồi thì đứng lên đi.
Âm thanh Cung lão vừa vang lên, Chu Triêu Dương mở mắt ra, hai con ngươi đỏ rực, rơi nước mắt làm cho người Chu gia kinh dị không hiểu nổi.
Chu Triêu Dương thế mà khóc?
- Chịu phục sao?
Cung lão nhàn nhạt hỏi.
- Ta, không, phục!
Cung lão gật đầu, lại hỏi:
- Thua sao?
Chu Triêu Dương trầm mặc, thật lâu sau cố nén nghẹn ngào:
- Thua!
Cung lão lúc này mới đứng dậy đối mặt với người Chu gia:
- Còn có ý kiến sao?
Sắc mặt một vị trưởng lão Chu gia tái nhợt, nhưng lại không thể không gật đầu, Cung lão thấy thế, ngón tay chỉ chỗ xa:
- Các ngươi đi ứng phó những người kia, ta còn có lời muốn nói với Triêu Dương..
Lúc đài trọng tài chỉ còn ba người, Chu Triêu Dương cuối cùng không khống chế nổi tâm tình, bò trên mặt đất khóc lớn.
- Nội tình võ học Chu gia vô cùng thâm hậu, gia chủ Chu Bác Nhiên còn là người dẫn đầu hào kiệt chấp chưởng võ lâm Tống Quốc.
Đối với Chu Triêu Dương sụp đổ, Cung lão thờ ơ, tự mình nói:
- Trong mắt ta, người Chu gia xưa nay là chiêu bài võ lâm của Tống Quốc, đáng tiếc, biểu hiện hôm nay của ngươi quá khiến ta thất vọng."
- Là ta quá không coi ai ra gì!
Chu Triêu Dương khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum, nói:
- Nếu không, ta nhất định sẽ thắng!
Cung lão thương hại lắc đầu:
- Biết mình sai ở đâu thì tốt, nhưng coi như ngươi coi trọng đối thủ như thế nào, ngươi cũng nhất định sẽ thua, điểm này, trước đó ta cũng nhìn lầm.
- Không có khả năng!
Chu Triêu Dương bỗng nhiên đứng dậy, hét lên:
- Ta thua ở thái độ, tu vi và chiến lực tuyệt đối không có khả năng thua.
Cung lão mỉm cười:
- Nghe lời này của ngươi, ta rất may mắn nói chuyện với ngươi trước, nếu không, tiếp theo ngươi nhất định sẽ đi tìm đối thủ vừa rồi lại đánh một trận, đúng hay không?
- Ta không phục!
- Được, ta để ngươi chịu phục..
Cung lão vẫy tay gọi Ân Hợp tới, nhìn hai người, lão thở dài: