Trong mắt của hắn xuất hiện một con gấu đứng dựa vào chân sau.
Con gấu cũng học bộ dáng của Tà Thiên, nhìn lên thương thiên, cũng ngao ngao kêu.
Thế là Tà Thiên cũng học theo con gấu, yên lặng nói với thiên địa hai câu.
- Địa có bất bình, lão tử ép bình ngươi!
- Thiên có bất công, lão tử xốc ngươi!
Tiếng nói như sấm.
Đánh cho thân thể Tà Thiên chiến ý rung động!
Đánh cho Tà Thiên khí huyết khuấy động!
Đánh cho Tà Thiên, mở ra cặp con ngươi Vô Thiên Vô Địa kia!
Trên mặt Chu Triêu Dương khinh thị, nhưng lúc hắn nhìn thấy đôi mắt này, cả người cứng ngắc..
Bụi mù tán loạn trong gió, lúc Tà Thiên mở mắt, ngưng kết.
Cung lão run rẩy đứng lên, run rẩy đưa tay phải ra chỉ Tà Thiên trên lôi đài, bờ môi cũng lay động, giống như muốn nói cái gì, nhưng đột nhiên chấn kinh buông xuống, làm lão không nói ra được bất kỳ lời nào..
Không biết là vật gì, đột nhiên buông xuống sân đấu võ Đế Đô Biện Lương Thành Tống Quốc, dễ như trở bàn tay bắt lấy tất cả tâm mọi người, khống chế tất cả hô hấp của mọi người.
Cảm giác của người xung quanh lôi đài ba mươi sáu càng rõ.
Lúc mọi người ở đây cảm giác bị đè nén, thanh âm trong trẻo vang lên, mở gông xiềng trói buộc mọi người.
- Phốc Thương!
Tà Thiên giơ ngang tay phải, chỉ bình thường thản nhiên đẩy ngực Chu Triêu Dương, giống như bộ dáng hắn bước đi.
Nhưng chính loại bộ dáng này làm cho một loại khí thế tê thiên liệt địa dưng ngược từ lôi đài lên.
Trong nháy mắt, trên lôi đài số ba mươi sáu, lệ phong gào thét, cát bay đá chạy!
Không chỉ có lệ phong gào thét, còn có một tiếng kêu thảm ẩn chứa vô cùng kinh ngạc, hoảng sợ.
Bay đi không chỉ có cát đá, còn có một cái nhà tù đứng sừng sững khắp nơi bất động mấy trăm năm.
Kêu thảm, xuất phát từ miệng Chu Triêu Dương.
Nhà tù, chính là Chu Triêu Dương lập.
Tay phải thu lại, Tà Thiên đứng yên, nhìn Chu Triêu Dương trên không trung, vèo một tiếng rớt xuống đất.
Hắn liếc mắt một chút , dựa theo ước hẹn một chiêu của Chu Triêu Dương, chính mình thắng, bời vì Chu Triêu Dương lui 32 nửa bước , dựa theo quy tắc lôi đài luận võ, hắn cũng thắng, bời vì Chu Triêu Dương rơi xuống lôi đài.
Cho nên hắn nhìn về phía trọng tài , chờ đợi kết quả.
Đáng tiếc không ai đang nhìn hắn, tất cả ánh mắt mọi người đều theo thân thể Chu Triêu Dương, đầu tiên là vừa lên, sau đó vừa xuống, cuối cùng ngây ra như phỗng.
Trần Cần và Trần Cường cũng nhìn thấy một khối thân thể, bay lượn qua từ trên đầu bọn họ.
- Hắn mạnh thật, lại có người bị hắn đánh bay.
Trần Cường nhìn Chu Triêu Dương ngất đi, hâm mộ nói.
- Rất bình thường.
Trần Cần có chút hưng phấn, liếc mắt nhìn Chu Triêu Dương, nhàn nhạt nói:
- Loại công tử nhà giàu không trải qua thực chiến ở Biện Lương, cũng chưa từng đánh nhau.
Hai câu nói không biết trời cao đất rộng giống như sấm bổ ra cục diện bế tắc trên lôi đài ba mươi sáu, đáng tiếc Tà Thiên vẫn không có ai chú ý, tất cả mọi người, bao gồm trọng tài, đều nhìn về tổ hợp hai người Trần thị nói khoác mà không biết ngượng.
Một thiếu niên võ giả bình thường Man Lực cảnh tầng bảy, một tên tàn phế Man Lực cảnh tầng năm, bọn họ nói thiên tài đứng đầu Chu Triêu Dương của đệ nhất thế gia võ lâm Tống Quốc là công tử nhà giàu chưa từng đánh..
Lúc mọi người thấy rõ tu vi của hai người, không thể không dùng lực lớn nghị lực đuổi đi cảm giác choáng vàng mãnh liệt trong đầu, nhưng ngay sau đó, bọn họ phát hiện hai người không phải nói không sai sao, Chu công tử vừa rồi không phải là bị người ta một chưởng đánh bay à?
Cho tới giờ khắc này, vô số mặt người xung quanh lôi đài số ba mươi sáu cùng chuyển hướng, nhìn về phía Tà Thiên sắc mặt bình tĩnh.
Trọng tài trừng lớn hai mắt, há hốc mồm, muốn nói không có khả năng! Đây không phải thật! Chu công tử sao có thể thua, đáng tiếc hắn nói không nên lời, bời vì Chu công tử bị thua đã làm hồn phách hắn bị hù lên chín tầng mây.
Hắn giống như còn nhớ rõ thời điểm Tà Thiên lên sân khấu, hắn thương hại nhìn đối phương, hắn phảng phất còn nhớ rõ, lúc Chu Triêu Dương nói ước hẹn ba chiêu, hắn muốn duỗi ngón tay cái ra khen một tiếng Chu công tử phúc hậu nhân nghĩa, không chiếm tiện nghi.
Chu Triêu Dương thật sự không chiếm tiện nghi, bời vì chỉ một chưởng, đối chiến đã có kết quả rõ ràng.
Tà Thiên nghi ngờ nhìn thân thể trọng tài nghiêng về sau muốn ngã xuống, chờ hắn muốn đi qua kéo lại thì đã chậm, có điều không cần lo lắng, tổ hợp hai người Trần thị rất thân mật tiếp được trọng tài.
- Này, trọng tài, đến tột cùng là ai thắng?
Trọng tài hé môi mấy lần, cà lăm nói:
- Tà, Tà, Tà
- Ha ha, Tà Thiên, ngươi thắng!
Tổ hợp hai người Trần thị vứt trọng tài xuống đất, cao hứng bừng bừng rời đi cùng Tà Thiên đã xuống lôi đài.
- Tà, Tà, bất thường.....
Trọng tài cuối cùng đã nói chuyện mình muốn nói, ngất đi.
Trên đài trọng tài, Cung lão quay đầu nhìn Ân Hợp mặt mũi tràn đầy không thể tin đặt mông ngồi dưới đất, lắc đầu, nặng nề thở dài.
- Lôi đài số ba mươi sáu, Chu Triêu Dương thua!