Người xem lôi đài số ba mươi sáu rõ ràng đã trầm mặc hơn nhiều so với lôi đài khác.
Bởi vì Chu Triêu Dương trên lôi đài, sau khi trọng tài vừa tuyên bố bắt đầu đã bày ra một mặt cao ngạo của hắn cho tất cả mọi người.
Ước hẹn ba chiêu như một đòn sét đánh phủ đầu, bổ xuống làm tất cả mọi người không thể không câm như hến, ngẩng đầu nhìn lên Chu Triêu Dương giống như mặt trời.
Chu gia ở Biện Lương, thậm chí ở toàn bộ Tống Quốc đều rất nổi danh, trên thực tế, Chu gia mới thật sự là thế gia võ lâm đệ nhất Tống Quốc, bởi vì tất cả nam nhân Chu gia gần như đều là đệ tử tam đại phái.
Một gia tộc dung hợp tam đại phái như thế này, trình độ võ học hưng vượng không phải thế gia tầm thường có thể so sánh, dù cho tam đại phái quy định không được phép truyền công pháp bản phái ra ngoài, nhưng luận bàn được không?
Mà luận bàn lâu dài, dù cho không biết công pháp cũng biết ứng đối ra sao, kể từ đó, con cháu Chu gia có tầm nhìn rộng, võ công thâm hậu, vượt xa đệ tử bình thường của tam đại phái, loại căn cơ thâm hậu này không phải võ giả bình thường có thể tưởng tượng được.
Chu Triêu Dương, mười lăm tuổi, Man Lực cảnh tầng chín, thiên tài có thiên phú võ học tốt nhất của thế hệ này ở Chu gia, vốn là năm ngoái hắn có thể được Đao Phách Môn một trong tam đại phái đặc biệt chiêu nhập môn, nhưng hắn cự tuyệt.
- Ta muốn sẽ tự mình đi lấy!
Câu nói này truyền khắp Biện Lương Thành, Đao Phách Môn không chỉ không tức giận, ngược lại cho Chu Triêu Dương đủ mặt mũi, giành được vị trí đầu trong đại hội luận võ, bồi dưỡng hắn thành thiếu môn chủ Đao Phách Môn.
Đây là một cái hứa hẹn, nhưng trong mắt võ giả ở Biện Lương Thành, đây là chuyện sớm đã xác định, dù phía trên Chu gia còn có Hứa gia, nhưng Hứa gia trừ Hứa Triển Đường, không ai có thể sánh vai cùng Chu Triêu Dương.
Cho nên, toàn bộ Biện Lương Thành đều coi Chu Triêu Dương như người đứng nhất dưới Nội Khí cảnh.
Trong bầu không khí trầm mặc, Tà Thiên đi đến chỗ Chu Triêu Dương, Tà Thiên có thói quen sử dụng tiết kiệm thể lực, bước đi thành thật, bước chân vững vàng đến không tưởng nổi, phảng phất mỗi một bước đều muốn giẫm một cái lỗ thủng trên mặt đất.
Trong mắt mọi người, loại tốc độ nặng nề này chỉ có thể nói rõ công lực Tà Thiên không tới nơi tới chốn, cao thủ chân chính cất bước như mèo, đi đường như hổ, chân đạp lục bình, lại nặng hơn ngàn cân.
Lúc Tà Thiên đi đến trước thân thể Chu Triêu Dương năm thước, ngay cả trọng tài trung lập cũng không tự chủ được khẽ lắc đầu, chỉ từ phương thức Tà Thiên bước đi đến xem, chiến cục đã định.
Làm cho người xem tiếp tục lưu lại quan sát, tuyệt đối không phải Tà Thiên có thể đánh Chu Triêu Dương di chuyển một chút hay không, càng không phải là Tà Thiên có thể trình diễn kỳ tích kinh thiên, đánh lui Chu Triêu Dương nửa bước hay không, mà chính là muốn nhìn xem Chu Triêu Dương trong quá trình tiếp nhận ba chiêu, sẽ dùng loại chiêu thức tinh diệu nào sau khi làm ra vẻ để đánh bại Tà Thiên.
Ngóng nhìn một kích chói mắt nhất của Chu Triêu Dương, lôi đài số ba mươi sáu càng lộ vẻ yên lặng, ngoài yên lặng cũng dần dần trở thành tiếng hít thở, chỉ là loại chờ đợi này cũng đủ để cho tất cả người xem nhiệt huyết sôi trào, toàn thân run rẩy.
Đây chính là chỗ mị lực của Chu Triêu Dương.
Cổ lão bảo thấy tiền sáng mắt, là một trong người xem duy nhất không nhìn Chu Triêu Dương.
Hắn không yên lòng nhìn Tà Thiên, một hồi phàn nàn tỉ lệ đặt cược Chu Triêu Dương mẹ nó quá thấp, chỉ đủ kiếm lời về tiền điểm tâm, một hồi lại lo lắng Tà Thiên bị thương, đêm nay không thể đổ xúc xắc, sau khi xoắn xuýt một lát, hai mắt hắn sáng lên, giống như tìm được biện pháp song toàn mỹ, nhất thời giật nát cổ họng hô:
- Đánh nhất quyền là được, thua đẹp một chút!
- Ba chiêu?
Tà Thiên quay đầu mắt nhìn Cổ lão bản, sau đó nhìn về phía Chu Triêu Dương, xác định nói.
Chu Triêu Dương hiếm thấy nhíu mày.
Cũng không phải hắn nhìn ra cái gì từ trên người Tà Thiên, mà là kiến thức võ thuật trên người hắn đặc biệt tốt, nhìn ra Nguyên Dương của Tà Thiên cực kỳ thiếu thốn, hiển nhiên là
Lại không phải hắn từ trên người Tà Thiên nhìn ra cái gì, mà chính là hắn võ học tri thức người phi thường có thể bằng, nhìn ra Tà Thiên Nguyên Dương cực độ thiếu thốn, hiển nhiên là sớm đã bị phá thân thể, người như thế nếu đánh mình một quyền, khả năng rất lớn sẽ bị chấn thành của mình làm trọng thương.
- Quên đi, bổn công tử xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, hôm nay lại phải vì ngươi phá lệ!
Chu Triêu Dương khó chịu lắc đầu, chỉ vào Tà Thiên nói với trọng tài:
- Nguyên Dương của tiểu tử này thiếu hụt, tiểu gia sợ ba chiêu ra tự hắn bị đánh chết, đổi thành một chiêu đi, nếu thân thể ta lung lay, ta thua!
Tà Thiên sững sờ.
Đúng lúc này, Cung lão ngồi trên đài trọng tài nhịn không được đứng dậy, sau khi do dự một lát, hắn không thể làm gì khác hơn lại ngồi xuống, con ngươi tinh quang bốn phía, gắt gao nhìn chằm chằm Tà Thiên.
Trong mắt của hắn không có Tà Thiên, chỉ có một con gấu chậm rãi đứng dậy, lay trời .
Trên lôi đài số ba mươi ba, Trần Cần hưng phấn vung nắm đấm, sau khi trọng tài tuyên bố mình chiến thắng thì xuống đài, cùng với Trần Cường chạy tới đài số ba mươi sáu.
- Đối thủ của Tà Thiên là ai?
- Không rõ lắm, có điều ta tin tưởng Tà Thiên sẽ thắng..
- Ha ha, chứ sao, Tà Thiên chỉ có thể thua trên tay Trần Cần ta! Đi!
Tà Thiên bình tĩnh nhìn Chu Triêu Dương, bờ môi hơi hơi động, giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng hắn lựa chọn không mở miệng, mà cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí lùi lại một tấc, hai tấc.....
Hắn lui lại cách khoảng bốn tấc, giống như cảm thấy khoảng cách này thích hợp nhất, không khỏi gật gật đầu, sau đó đối với vung vẩy mấy quyền trong không khí, không biết là đang làm nóng người hay là hắn giống như võ giả, trước khi bắt đầu đều sẽ đùa giỡn làm ra vẻ một bộ võ thuật động tác đẹp.
Sắc mặt Chu Triêu Dương đỏ bừng, giống như đang chịu đựng cái gì đó, cuối cùng hắn không nhịn được, vội vàng nhấc tay hôi:
- Trọng tài, tạm dừng một chút!
Trọng tài giật mình, cho là Chu Triêu Dương làm sao, tranh thủ thời gian chạy lên lôi đài, vừa lên lôi đài, hắn chợt nghe được tiếng cười đinh tai nhức óc.
Chu Triêu Dương ngồi chồm hổm trên mặt đất, bời vì Tà Thiên vung vẩy mấy quyền kia, bụng cười tới đau nhức, thật lâu sau mới đứng lên trong cái nhìn của Tà Thiên và trọng tài ngơ ngác, lau lau nước mắt, run rẩy nói:
- Bắt bắt, bắt đầu đi.
Ân Hợp cũng bị điều quỷ dị trên lôi đài số ba mươi sáu làm cho ngơ ngác, thì thào hỏi:
- Hai tên tiểu tử kia làm gì thế, một tên cổ quái lùi lại, giả vờ huy quyền, một tên lại cười to kỳ lạ, thật sự không làm cho người ta bớt lo.
Sắc mặt Cung lão càng ngày càng ngưng trọng, nghi hoặc trong mắt cũng càng ngày càng nhiều, giờ khắc này, hắn có loại xúc động tuyên bố ước hẹn một chiêu của Chu Triêu Dương vô hiệu.
Thẳng đến khi hô hấp Chu Triêu Dương nhẹ nhàng, trọng tài mới chậm rãi xuống lôi đài, Tà Thiên biết trọng tài muốn cho Chu Triêu Dương khôi phục bình thường, nếu không vốn là chiến cục không công bằng trở nên quá không công bằng.
- Bắt đầu!
Chu Triêu Dương nghe tiếng, hai tay ôm eo, hai chân như trụ, chỉ ngồi xổm xuống đã làm cho trên lôi đài bụi mù cuồn cuộn, sau khi bụi mù tán đi, trong mắt người xem không có Chu Triêu Dương, chỉ có một cái nhà tù đứng sừng sững khắp nơi bất động mấy trăm năm.
Công pháp này tên là, Tù Khôi Mã!
Tà Thiên nghe tiếng, ngửa đầu nhắm mắt.