- Cám ơn.
Tà Thiên lắc đầu, xuống lầu.
Lầu hai một trận trầm mặc, bỗng nhiên, một vị lão giả bên cạnh Trần Cần yên lặng mở miệng nói:
- Cần, tu vi của Tà Thiên không dưới ngươi.
Trần Cần cười khổ một tiếng, gật đầu nói:
- Ta biết rõ, Tà Thiên há không biết ta hỏi lời này có ý gì, nếu như tu vi của hắn không bằng ta , dựa theo tính cách của hắn khẳng định sẽ nói thẳng, hắn càng không nói rõ, thì chứng minh tu vi của hắn càng cao.
Lão giả nghe vậy, ánh mắt không khỏi lấp lóe, lui về phía sau không lên tiếng nữa.
- Không nghĩ tới ngươi cũng sẽ tham gia đại hội võ lâm, chẳng lẽ....
Trần Cần đứng bên cửa sổ nhìn về phương xa, bỗng nhiên nhíu mày, kinh nghi nói:
- Chẳng lẽ, ngươi muốn như thế này đi tìm Tạ Soái? Tà Thiên, lúc này mới nửa tháng, bây giờ tu vi của người thật sự chẳng lẽ đuổi kịp ta rồi sao?
Trở lại sòng bạc, Cổ ão bản chưa rời giường, Tà Thiên xách cơm canh về đặt ở trên bàn đá, đang muốn vào nhà, nghe được âm thanh uể oải vang lên:
- Ai, đừng sầu mi khổ kiểm, ta đã sớm biết ngươi thất bại, sợ cái gì, thua thì thua, cũng không phải sẽ chết, may mắn, chậc chậc, nhìn ngươi cũng không giống bộ dáng bị thương, rất may!
- Ta thắng.
- Thắng? Thắng bao nhiêu?
Cổ lão bản sững sờ, sau đó hưng phấn lên, người cũng nhô cái đầu ra từ cửa sổ:
- Ha ha, ta biết tiểu tử ngươi là cao thủ cờ bạc, đánh bao nhiêu? Tỉ lệ đặt cược bao nhiêu? Một bồi mười? Một bồi trăm? Mẹ nó, chẳng lẽ đại hội này xuất hiện siêu cấp hắc mã một bồi ngàn?
Thấy Tà Thiên một mực lắc đầu, Cổ lão bản rất nhanh hối hận muốn ngất đi, ngủ một giấc dậy, sớm biết có lỗ lớn dẫn đầu xuất hiện, chính mình có bò cũng phải bò đến hiện trường đặt cược...không đúng!
Cổ lão bản chợt nhớ tới cái gì, hai mắt sắc bén nhìn về điểm tâm phía trên bàn đá, liếc mắt qua một cái, hắn muốn không chút do dự ngất đi.
Bởi vì hắn bấm ngón tay tính toán, góc bạc cho Tà Thiên kia, sau khi mua hai phần điểm tâm nhiều như vậy, nhiều nhất chỉ còn lại một đồng tiền.
tại mua hai cái nhiều như vậy điểm tâm về sau, nhiều nhất hội còn lại một đồng tiền.
Mà một đồng tiền nhân 1000 lần, tương đương với một lượng bạc.
- Ta nói là ta đánh thắng.
Cổ lão bản đang muốn ngất đi nghe vậy rướn cổ lên nhìn Tà Thiên, sau đó nghiêng đầu một cái, trợn mắt, rốt cục ngất đi.
Tà Thiên thấy thế, lắc đầu vào nhà.
Sòng bạc một đêm không có chuyện gì, vừa rạng sáng ngày thứ hai, lúc Tà Thiên dùng nước giếng tắm rửa xong mặc quần áo, Cổ lão bản mang hai mắt đầy quầng thâm đi tới, mơ hồ nói:
- Ta đi cùng với ngươi.
Đến sân đấu võ, Cổ lão bản giống như mới thật sự tỉnh táo lại, một bên dò xét Tà Thiên bên cạnh, một bên giữ cằm vì kinh ngạc của mình, run giọng nói:
- Ngươi ngươi ngươi, ngươi thật sự thắng, thắng?
Thấy Tà Thiên lại gật đầu lần nữa, Cổ lão bản đang muốn trợn trắng mắt, bị hắn dùng nghị lực cực lớn ngăn chặn, sau đó hắn ôm chặt lấy cánh tay Tà Thiên, kích động nói:
- Phát phát phát, phát tài! Chờ ta!
Tà Thiên nghi ngờ nhìn Cổ Lão Bản chạy vào chỗ đặt cược, chỉ chốc lát sau lại rất vui vẻ trở về, Tà Thiên hỏi rõ, Cổ lão bản lại không nói cho hắn, chỉ thần bí nói:
- Tranh thủ thời gian đi vào, nếu như có thể đánh thắng đối thủ, thì nhìn ta gật đầu nhẹ một cái, biết không?
Thấy Tà Thiên rời đi, Cổ lão bản từ trong ngực móc ra một quyển sách vừa mới mua, quyển sách này ghi tất cả tư liệu tuyển thủ tiến vào vòng đấu loại thứ hai, hắn rất nhanh lật đến tư liệu của Tà Thiên, thì thào thì thầm:
- Tà Thiên, 17 tuổi, tu vi, mẹ nó, tiểu tử này thế mà báo cáo sai tu vi!
Nhìn thấy con số 8 mười phần may mắn đối với hắn mà nói, Cổ lão bản rất hoài nghi chờ một lúc sau khi Tà Thiên gật đầu với mình, chính mình còn biết đặt cược cho tiểu nhị của mình chiến thắng.
Sau nửa khắc đồng hồ, Tà Thiên trên lôi đài nhìn về hướng Cổ lão bản nhẹ gật đầu một cái, sau đó xoay đầu lại, đối mặt với đối thủ vòng hai của mình.
- Chuẩn bị kỹ càng chưa?
Ánh mắt trọng tài thương hại nhìn Tà Thiên xui đến đổ máu, hỏi.
- Cổ lão bản? Cổ lão bản? Chuẩn bị kỹ càng thì nên đặt cược, một khi luận võ bắt đầu, sẽ không nhận mua vào.
Cổ lão bản lật lật xem tư liệu đối thủ của Tà Thiên trên sách, trong lúc nhất thời tâm tư muốn bóp chết Tà Thiên cũng có:
- Mẹ nó coi như ngươi là Man Lực cảnh tầng tám, đối mặt với Chu Triêu Dương cũng có thể gật đầu? Tiểu nhị chờ chút! Ta mua Chu Triêu Dương! Một trăm lượng!
Ân Hợp trên đài trọng tài cười đến đặc biệt vui vẻ.
Một là bởi vì tương lai Ân Điềm Nhi hôm nay, thứ hai là, đối thủ của Tà Thiên là Chu Triêu Dương.
- Ta nói Cung lão, ta còn tưởng rằng ngươi không quả quyết, không nghĩ tới chơi âm hiểm như thế, thật đúng là để cho ta lau mắt mà nhìn nha!
Ân Hợp cười đến không ngậm miệng được, chỉ Chu Triêu Dương nói.
- Chu gia thế nhưng là võ lâm thể gia nổi tiếng Biện Lương, ngươi để đệ nhất thiên tài nhà hắn lên đánh lôi đài với tiểu tử kia, còn không phải đánh cho tiểu tử kia đái ra sao?
Cung lão hơi cau mày, nghe được Ân Hợp đùa nghịch, lão băn khoăn nói:
- Hi vọng là như thế.
- Được rồi Cung lão, ta cam đoan Điềm Nhi sẽ không biết được việc này, ngươi có thể an tâm.
- Không phải lo lắng Điềm Nhi, ta lo lắng Tà Thiên.
Cung lão lắc đầu.
Ân Hợp khẽ giật mình, cau mày nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn có lòng tốt như nữ nhân à?
Cung lão lại lần nữa lắc đầu:
- Ta lo lắng Tà Thiên sẽ thắng, đối mặt với Chu Triêu Dương, hắn quá bình tĩnh.
Trọng tài thấy Tà Thiên không có ý định bỏ quyền, lui xuống lôi đài, hét lên:
- Bắt đầu!
- Đến đây, chỗ này.
Chu Triêu Dương dùng ngón tay trỏ chỉ ngực mình, nhìn Tà Thiên vui cười nói:
- Cho ngươi ba chiêu, nếu ta lui lại nửa bước, ta thua!
Tà Thiên cúi đầu ngẫm lại, cất bước đi tới chỗ Chu Triêu Dương.